Trong bí cảnh Ngộ Thiên, ngoài đệ tử các đại môn phái sôi nổi săn thú, còn có các nơi tàng chứa bảo vật.
Thẩm Bạch tìm cả buổi, mới tìm được phục sức chói mù mắt của Lăng Vân Tiên Tông, hắn không dám tiến lên, tránh ở nơi xa nhòm ngó.
Sắc mặt Phong Thiên rất chi là tái nhợt, hình như là bị nội thương, những đệ tử khác vốn là cùng Phong Thiên không thân thiết nên cũng không chiếu cố.
Thẩm Bạch theo sau đã lâu, Phong Thiên tựa hồ cảm thấy được, thế nhưng vẫn chủ động cùng những đệ tử khác rời đi, đi đến chỗ yên lặng*.
Đoạn này chưa hiểu lắm
Thẩm Bạch nhìn ngọn núi cao nhất, cũng không biết truyền thừa có bị người ta nhanh chân đoạt trước hay không, hắn còn phải lừa Phong Thiên đến nơi sau đó mới xuống tay.
Mà Phong Thiên cũng đã đi đến một chỗ không người, hắn nhìn bốn phía, sau đó chuẩn xác nhìn chỗ Thẩm Bạch đang đứng.
"Xuất hiện đi.
"
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Bạch chính là muốn móc gương ra nhìn, thật tốt, tuy rằng tướng mạo ở Vân Phong giống nhau nhưng khóe mắt lại nhiều thêm một nốt ruồi, hơn nữa trên người còn bị hắc khí che mất, không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra.
Hoàn mỹ!
Thẩm Bạch vỗ mặt, chậm rãi từ trên cây nhảy xuống, sau đó nhìn về phía Phong Thiên.
Phong Thiên hơi hơi giật môi, Thẩm Bạch biết, hai chữ kia nhất định là sư huynh.
Ánh mắt Thẩm Bạch phức tạp, sau đó hướng tới chỗ Phong Thiên, nhịn không được cười nói: "Sư đệ, biệt lai vô dạng*.
"
"Biệt lai" nghĩa là từ lúc chia tay đến lúc gặp lại, "vô dạng" nghĩa là không bệnh tật, không lo âu, cả câu "biệt lai vô dạng" thường được dùng để hỏi thăm người lâu ngày không gặp lại.
Thời điểm Thẩm Bạch nói chuyện, cố tình đè thấp âm thanh một chút, lúc nghe có thể cảm nhận được sự ngả ngớn.
Quả nhiên, Thẩm Bạch thấy được cảnh giác trong mắt Phong Thiên, còn có nghi hoặc.
Phong Thiên nhìn Thẩm Bạch, ánh mắt đầu tiên đã chú ý tới nốt ruồi trên khóe mắt Thẩm Bạch, ánh mắt dừng lại nhưng không nói gì.
"Sư đệ, đừng nói là ngay cả sư huynh cũng quên nha.
"
Thẩm Bạch nỗ lực duy trì ý cười, sau đó lại gần, chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng chạm gương mặt Phong Thiên.
Thân hình Phong Thiên khẽ nhúc nhích, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Ý cười Thẩm Bạch càng sâu, nhẹ nhàng giúp Phong Thiên sửa cổ áo, "Sư đệ, sao đột nhiên lại xuống núi, là vì truyền thừa mà đến ư?"
Phong Thiên lăn lộn hầu kết, sau đó phun ra một chữ, "Phải.
"
Thẩm Bạch trong lòng nở hoa, trên mặt lại không biểu hiện, chỉ là liếc mắt nhìn ngọn núi kia một cái, "Không bằng chúng ta cùng nhau đi, tiện thể sau khi ra khỏi bí cảnh cùng về tiên tông.
"
Phong Thiên rũ mắt, che đậy cảm xúc.
"Được.
"
Thẩm Bạch xoay người đi đến ngọn núi kia, cả người tản ra hơi thở người sống chớ lại gần, cử chỉ lại mang theo ngả ngớn không dấu vết.
Dùng lời nói của Thẩm Bạch thì chính là, lẳng lơ không thể tả, túm quần lại là vừa đi vừa lắc eo.
Phong Thiên đi theo phía sau Thẩm Bạch, tâm tư không biết bay đến nơi nào.
Thẩm Bạch nghĩ, kỳ thật hắn hóa trang không hề giống, Phong Thiên liếc mắt một cái hẳn là có thể nhận ra, nhưng mà hắn đã ở chung với Phong Thiên một ngày, cho nên Phong Thiên khẳng định vẫn cảm thấy quen thuộc.
Cho nên, Phong Thiên tuy rằng không tin nhưng lại không dám xác định.
Lúc này, Phong Thiên hẳn là sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Hoàn mỹ, nói như vậy ít nhất hắn sẽ an toàn.
【Đinh! Thỉnh hoàn thành nhiệm vụ đem Phong Thiên đẩy xuống huyền nhai】
【Đinh! Thỉnh hoàn thành cốt truyện Ngộ Thiên bí cảnh】
Thẩm Bạch:!
Thật mẹ nó hố!
Nhưng chẳng sợ phía trước là núi đao biển lửa, Thẩm Bạch đều không thể không căng da đầu bước tiếp, nhân sinh như trò đùa.
Thẩm Bạch lại lần nữa nhớ tới lời lẽ chí lý kia, sinh hoạt tựa như bị cưỡng gian vậy, nếu không thể phản kháng, thì cứ mở rộng hai chân ra hưởng thụ, cho nên, đây là nguyên nhân hắn luyện tập dạng thẳng chân!
Thẩm Bạch quay đầu, nhìn về phía Phong Thiên, nói thật, trạng thái Phong Thiên thoạt nhìn không tốt, Thẩm Bạch rất muốn biết tâm ma của y như nào rồi, còn sư tôn ở trên Vân Phong nữa, nhưng hắn không thể hỏi, chỉ có thể khô cằn phun ra một câu.
"Sư đệ, ngươi cho rằng Ngộ Thiên bí cảnh thực sự có truyền thừa không?"
Phong Thiên nhấp miệng, dường như đang thất thần, "Nghe đồn