Ba người Phương Vỹ Huyền ngồi trong nhà hàng buffet, mỗi người đều cầm một ít đồ ăn, vừa ăn vừa nói chuyện.
“Khi nào cuộc đua bắt đầu?” Lưu mập mạp hỏi.
“Bình thường đều bắt đầu lúc bảy rưỡi tối, đợi khi sắc trời tối hẳn thì cuộc thi sẽ bắt đầu.” Lý Vũ Kiêu nói.
“Thắng cuộc thi được thưởng gì?” Lưu mập mạp lại hỏi.
“Có thể nhận được cúp vinh dự từ club siêu xe Corey.” Lý Vũ Kiêu đáp.
“Chỉ có một cái cúp thôi à?” Lưu mập mạp ngạc nhiên nói.
“Đối với mấy tay giàu có mà nói, cúp chính là phần thưởng tốt nhất.
Dựa vào giá trị của bọn họ, vốn không thiếu bất cứ phần thưởng vật chất gì.” Lý Vũ Kiêu nói.
Lúc Lưu mập mạp và Lý Vũ Kiêu nói chuyện, trên lầu hai có vài nam nữ trẻ tuổi ăn mặc đẹp đẽ bước xuống.
Trong đó có một cậu trai tóc nhuộm xám liếc nhìn một vòng nhà hàng buffet, liếc mắt một cái đã thấy Lý Vũ Kiêu.
Cậu trai nở nụ cười hài hước, bước tới phía trước.
“Lý Vũ Kiêu, sao cậu lại tới nơi thế này?” Cậu trai đi đến bên cạnh Lý Vũ Kiêu, hỏi.
Lý Vũ Kiêu quay đầu nhìn thấy cậu trai kia, sắc mặt trở nên khó coi.
“Liên quan gì tới mày? Tiêu Hi Hoà.”
Tiêu Hi Hoà, là con trai của đối thủ kinh doanh một mất một còn của cha Lý Vũ Kiêu.
Quan hệ giữa hai nhà vẫn luôn gay gắt, nhưng một lần cạnh tranh kinh doanh, nhà của Tiêu Hi hoà đã giành được thắng lợi.
Kể từ lúc đó, nhà của Tiêu Hi Hoà luôn chiếm ưu thế, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, giá trị con người đã tăng vài lần.
Hoàn toàn kéo giãn sự chênh lệch với nhà Lý Vũ Kiêu.
Kể từ đó, bất cứ khi nào hai nhà gặp nhau ở nơi công cộng, thì nhà của Tiêu Hi Hoà luôn trào phúng chế giễu nhà Lý Vũ Kiêu, diễu võ dương oai.
“Không có, tao chỉ tò mò chút thôi, mày dựa vào đâu mà tới mấy chỗ thế này? Nhà mày… Bây giờ có đủ tiền cho mày mua một chiếc siêu xe ngàn vạn tệ trở lên sao?” Khoé miệng Tiêu Hi Hoà cong lên nụ cười châm chọc, nói.
Sắc mặt Lý Vũ Kiêu cứng đờ nói: “Liên quan cái rắm gì đến mày!”
“Tao nghe nói tình hình nhà mày càng ngày càng không ổn.
Phí thành viên của club siêu xe Corey không thấp, một tháng tận năm mươi vạn, tao khuyên mày vẫn nên rút đi, giúp cha mày tiết kiệm tiền, làm bé ngoan.” Tiêu Hi Hoà mỉm cười nói.
Lý Vũ Kiêu tức giận đến xanh mặt, lòng vô cùng uất nghẹn, nhưng lại không cách nào phản bác.
Bây giờ nhà anh ta quả thực đang xuống dốc.
Mà nhà của Tiêu Hi Hoà nghe nói đang leo lên một nhà giàu có hơn nữa, bây giờ hô mưa gọi gió.
Xét về độ giàu có, Tiêu Hi Hoà có thể đè bẹp Lý Vũ Kiêu.
Tiêu Hi Hoà lại nhìn thoáng qua Phương Vỹ Huyền đang cúi đầu vào bàn ăn ăn đồ ăn, còn Lưu mập mạp ở một bên nữa, cười nhạo một tiếng nói: “Đúng vậy, các người nên ăn nhiều một chút, ăn cho xứng với tiền phí hội viên, nếu không thì uổng lắm.”
“Tiêu Hi Hoà…” Lý Vũ Kiêu nắm chặt hai tay, tức giận trừng Tiêu Hi Hoà.
Tiêu Hi Hoà không để ý chút nào, dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn ba người Lý Vũ Kiêu, xoay người rời đi.
Đi ra đến ngoài nhà hàng buffet, mấy tên đi cùng vây lại.
“Anh Hi Hoà, ba người kia là ai vậy? Là bạn của anh sao?”
“Vãi! Ba tên vừa đến club là chạy tới ăn buffet có tư cách gì làm bạn với anh Hi Hoà của chúng ta?”
“Đúng đấy, mày đang nói cái quái gì vậy?”
Tiêu Hi Hoà lạnh lùng liếc nhìn Lý Vũ Kiêu một cái, nói: “Chỉ là mấy tên vô dụng thôi.”
Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, mấy người cùng nhau đi ra ngoài.
…
Trong nhà hàng buffet, sắc mặt Lý Vũ Kiêu vẫn rất khó coi.
Một hồi lâu sau, anh ta mới khôi phục lại tinh thần, nói xin lỗi Phương Vỹ Huyền: “Đại ca, thực xin lỗi, người này là đối thủ một mất một còn của tôi, trời sinh nói chuyện mất dạy.”
Phương Vỹ Huyền không thèm để ý chút nào, anh chỉ biết hương vị bò bít tết nướng của nhà hàng buffet này không tồi.
“Thằng đó thật kiêu ngạo, vừa rồi thiếu chút nữa tôi đã nhịn không được…” Lưu mập mạp ở một bên tức giận nói.
“Thằng đó… ai…” Lý Vũ Kiêu thở dài.
Anh ta cũng vô cùng nghẹn uất, nhưng không có bất kỳ biện pháp nào cả.
Mấy năm trước trong một lần cạnh tranh, cha anh ta thua thảm.
Nhà của Tiêu Hi Hoà tương đương với dẫm lên thi thể nhà Lý Vũ Kiêu để đi lên.
Sau lần thua đó, nhà của Lý Vũ Kiêu rất khó xoay người ở trước mặt nhà Tiêu Hi Hoà.
“Bỏ đi, không nói đến chuyện không thoải mái này, cứ nói lời thằng đó nói như đánh rắm đi.” Lý Vũ Kiêu thấy bầu không khí có chút nghiêm trọng, vội vàng nói sang chuyện khác.
“Đại ca, hôm nay anh thấy thi đại học thế nào? Đề thi có khó không?”
Phương Vỹ Huyền còn chưa nói lời nào, Lưu mập mạp ở một bên đã tỏ vẻ sầu bi nói: “Tôi cảm thấy rất khó, vốn muốn thi lấy một cái bằng, bây giờ không biết có đậu hay không nữa.”
“Đặc biệt là toán học, hai câu hỏi lớn cuối cùng, tôi đọc còn chẳng hiểu cái đề! Giáo viên đoán đề cũng đoán không đúng! Ba mươi điểm cứ thế mà vứt luôn.”
Phương Vỹ Huyền không nói lời nào, Lưu mập mạp hỏi: “Phương Vỹ Huyền, có phải cậu cũng thấy thế không? Hai câu hỏi lớn kia…”
“Ừ, rất khó.” Phương Vỹ Huyền đáp.
“Đấy! Ngay cả cậu cũng cảm thấy khó! Tôi nói mà, đề thi đại học