Nam Đô là thành phố phát triển nhất Hoài Bắc, là vùng đất trung tâm giáo dục và trung tâm kinh tế của Hoài Bắc.
Trước đây Phương Vỹ Huyền đã tới Nam Đô mấy lần, nhưng đã là chuyện rất xa xưa.
Lần trước đến có lẽ là mấy chục năm trước rồi.
Bây giờ Nam Đô đã hoàn toàn khác với năm đó.
Bên ngoài trạm xe điện chính là một khu trung tâm thương mại.
Lúc này đang giữa trưa, Phương Vỹ Huyền tùy ý đi đi vào một nhà hàng, chuẩn bị ăn cơm trưa trước.
Sau khi ghi món xong, Phương Vỹ Huyền ngồi trên ghế suy tư.
Lần này anh đi tới Nam Đô không chỉ để tìm kiếm tên truyền nhân Tử Viêm Cung kia.
Trừ điều đó, anh còn chuẩn bị tìm một trụ sở ở đây.
Anh đã đợi ở Giang Nam ba năm, là lúc thay đổi hoàn cảnh rồi.
Hơn nữa, cấp độ giới võ đạo Hoài Bắc đương nhiên sẽ cao hơn Giang Nam một chút.
Ở nơi này, Phương Vỹ Huyền sẽ càng có cơ hội tiếp xúc được tin tức linh mạch, nội đan yêu thú cấp cao.
“Hoài Bắc… Đúng rồi.” Ánh mắt Phương Vỹ Huyền khẽ lay động, nhớ tới một người.
Liễu Tiên San đang lái một chiếc BMW, chờ băng qua giao lộ đèn xanh đèn đỏ.
Tâm trạng của cô ta rất sung sướng, thậm chí còn muốn huýt sáo.
Lát nữa cô ta sẽ đi chấp hành một nhiệm vụ.
Thù lao nhiệm vụ này từ trước tới nay cao chưa từng có, đủ để cô ta tiêu xài nửa đời người.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, Liễu Tiên Sa quyết định tạm thời rút lui khỏi giới lính đánh thuê, chờ tiêu hết tiền thì lại trở về.
Nhiệm vụ này độ khó không cao, chỉ là trộm một chiến nhẫn trong tay người ta mà thôi.
Nguy hiểm duy nhất chính là bên cạnh người này có thể sẽ có bảo vệ.
Có điều dựa theo tình báo cung cấp của chủ thuê, người này chỉ là một người phàm chưa từng tu luyện mà thôi.
Một người phàm, cho dù bố trí bảo vệ, năng lực bảo vệ có lẽ cũng sẽ không quá mạnh mẽ.
Vừa nghĩ tới cuộc sống hạnh phúc sau khi nhận được khoản thù lao kia, trên gương mặt xinh đẹp quyến rũ của Liễu Tiên San lộ ra nét cười.
“Tôi có việc muốn cô giúp đỡ.” Nhưng vào lúc này, trong đầu của cô ta đột nhiên vang lên một giọng nói.
Liễu Tiên San đã rất lâu rồi chưa được nghe giọng nói này, gương mặt cô ta bị hù dọa đến nỗi xém chút hét lên thành tiếng.
Sau một lúc lâu, cô ta mới phản ứng được, giọng nói này là của Phương Vỹ Huyền.
Sau khi từ lần trước gặp mặt, ấn tượng của Liễu Tiên San với Phương Vỹ Huyền càng kém hơn.
Người đàn ông này lại có quan hệ không nói rõ cũng không tả được với cô giáo Tô Diêu Lăng của cô ta.
Điều này chỉ ngẫm lại đã khiến cô ta cảm thấy rất không thoải mái.
Trong lòng của Liễu Tiên San, sư phụ Tô Diêu Lăng vẫn là tồn tại giống như tiên nhân, là tồn tại chí cao vô thượng, không cho phép kẻ khác khinh nhờn.
Nhưng từ sau khi nhìn thấy Phương Vỹ Huyền, hình tượng này lập tức phá hủy.
Tô Diêu Lăng ở trước mặt Phương Vỹ Huyền thế mà là một dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời.
Không chỉ như vậy, sau khi rời khỏi thành phố Giang Hải, trở về Cung Sương Hàn, Tô Diêu Lăng còn thường lấy ra một trường cung bình thường, cẩn thận quan sát.
Liễu Tiên San hỏi cô ấy, trường cung này có đặc biệt gì sao?
“Đây là lễ vật anh Huyền tặng cho tôi.” Trên mặt Tô Diêu Lăng ngập tràn nét cười nhàn nhạt nói.
Nghe được câu trả lời và dáng vẻ hạnh phúc ấy, Liễu Tiên San hoàn toàn thất vọng.
Cô của cô ta… sợ rằng đã chìm đắm thật rồi.
“Cậu tìm tôi có chuyện gì?” Liễu Tiên San hỏi trong đầu.
“Gặp mặt nói tốt hơn, bây giờ cô ở đâu?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Tôi ở Nam Đô Hoài Bắc, tạm thời không thể cùng cậu…” Liễu Tiên San đang muốn từ chối.
“Vậy thì thật tốt, tôi cũng ở Nam Đô Hoài Bắc, phòng ăn lầu một thành Chính Thiên, bây giờ tới tìm tôi đi.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Sao… Sao cậu lại ở Nam Đô Hoài Bắc?” Liễu Tiên San giật mình khiếp sợ nói.
“Tôi không thể qua ư, tôi còn có những chuyện khác phải làm.” Liễu Tiên San nói.
Phương Vỹ Huyền không đáp lại cô ta.
Liễu Tiên San tức giận đập tay lái, tâm trạng vốn dĩ tốt đẹp đã bị Phương Vỹ Huyền đột nhiên xuất hiện khiến cho tan thành mây khói.
“Phương Vỹ Huyền này vì sao lại đột nhiên đến Nam Đô?” Liễu Tiên San tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Khiến cô ta cảm thấy tức giận nhất chính là cho dù cô ta không muốn cỡ nào, cô ta đều không dám chống đối Phương Vỹ Huyền.
Cô ta tuyệt đối không muốn thưởng thức nỗi đau hồn phách bị lôi kéo một lần nữa.
Lúc Liễu Tiên San tìm tới Phương Vỹ Huyền, Phương Vỹ Huyền đang cúi đầu ăn một miếng bò bít tết.
Liễu Tiên San một đường đi tới hấp dẫn vô số tầm mắt, cô ta đặt mông ngồi đối diện Phương Vỹ Huyền.
Điều này khiến cho đông đảo đàn ông xung quanh nhìn chằm chằm cô ta khóc than trong lòng.
Người đẹp như vậy thế mà có bạn trai rồi, đáng tiếc quá à.
Liễu Tiên San hai tay ôm ngực, nghiêm mặt nhìn Phương Vỹ Huyền, lạnh lùng nói: “Anh có chuyện gì, mau nói đi, tôi rất bận.”
Phương Vỹ Huyền ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nhìn Liễu Tiên San một cái.
Một cái nhìn như thế đã khiến sự kiêu ngạo của Liễu Tiên San hoài toàn biến mất lặng lẽ.
“Phương Vỹ Huyền… Cậu tìm tôi có chuyện gì?” Giọng điệu của Liễu Tiên San trong nháy mắt trở nên mềm mại hơn nhiều.
“Tôi muốn cô ở trong phạm vi Nam Đô, à cả Hoài Bắc