Nghe thấy câu này, Trần Diệc Khang cười đầy châm chọc.
Ở Hoài Bắc hay ở Nam Đô, có chuyện gì mà anh ta không thể hay không dám làm cơ chứ?
Huống chi đây chỉ là chuyện giết một tên oắt con không tên không họ kia thôi?
"Chẳng những ông đây muốn chặt đứt tay chân cậu, mà còn muốn ném cậu từ tầng lầu này xuống!" Trần Diệc Khang trừng mắt nhìn Phương Vỹ Huyền, lạnh lùng nói.
"Được thôi, thế thì đành chịu vậy.
" Phương Vỹ Huyền nhún vai nói.
Trần Diệc Khang nhìn thoáng qua Đạo nhân Bạch, ý bảo ông ta hãy ra tay.
Những người khác đang có mặt ở đây đều khá căng thẳng, vội vã muốn lùi sang một bên vì sợ bị ngộ thương.
Văn Ngọc Bá với hai chị em Hạ Giang An cũng lùi sang một bên.
"Lần này cậu chết chắc rồi!"
Văn Ngọc Bá nhìn Phương Vỹ Huyền với vẻ mặt tràn tươi cười trêu tức.
Chỉ có Đường Thanh Hiền vẫn đứng bên cạnh Phương Vỹ Huyền, sắc mặt cô ta có chút tái nhợt, nhưng ánh mắt lại rất kiên định.
Chuyện Phương Vỹ Huyền gặp rắc rối là sự thật không thể thay đổi.
Cô ta là bạn của Phương Vỹ Huyền, cho dù không giúp được Phương Vỹ Huyền nhưng cũng phải đứng bên cạnh Phương Vỹ Huyền để chứng tỏ lập trường!
Tất cả mọi người đều im lặng, bao gồm cả nhân viên của phòng bán đấu giá Saintton.
Lẽ ra bọn họ nên đứng ra ổn định trật tự, nhưng người trước mắt là Trần Diệc Khang, cái tên đã khiến cho bọn họ từ bỏ ý nghĩ này trong đầu.
Không ít người có mặt ở đây đều biết, ông lão đứng bên cạnh Trần Diệc Khang là một cường giả cảnh giới tông sư!
Trong mắt đám người bình thường này, võ đạo tông sư chính là nhân vật giống như thần tiên vậy! Cả đời của một số người cũng khó mà được nhìn thấy mấy lần!
"Võ đạo Tông Sư sao! Không ngờ tới hôm nay lại có cơ hội tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Võ đạo Tông Sư.
"
Không ít người nhìn đạo nhân Bạch bằng ánh mắt giống như đang nhìn thần linh.
Trần Diệc Khang quay đầu nhìn về phía đạo nhân Bạch, tỏ ý bảo ông ta mau lập tức ra tay.
Nhưng đạo nhân Bạch chỉ nhíu mày nhìn Phương Vỹ Huyền.
Ông ta cứ luôn cảm thấy, trên người Phương Vỹ Huyền có một luồng hơi thở quen thuộc.
Giống như trước kia đã từng gặp nhau ở đâu đó, cho nên mới có chút ấn tượng như vậy.
"Đạo nhân Bạch, ra tay nhanh lên!"
Ngay lúc đạo nhân Bạch đang cẩn thận nhớ lại thì Trần Diệc Khang lại thúc giục, cắt đứt suy nghĩ của đạo nhân Bạch.
Đạo nhân Bạch hít sâu một hơi, không nhớ lại nữa.
Ông ta nhìn Phương Vỹ Huyền với ánh mắt lạnh như băng, vung tay lên không trung!
"Ầm!"
Luồn chân khí này đánh thẳng vào người Phương Vỹ Huyền, phát ra âm thanh nặng nề.
Một luồng sóng không khí rung động, đánh tới chỗ bên cạnh Đường Thanh Hiền đang đứng.
Đường Thanh Hiền kêu lên, sắp ngã xuống đất.
Ngay tại lúc này, một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cánh tay cô ta, kéo cô ta ra phía sau.
Phương Vỹ Huyền nhìn Đường Tiểu Nhu một cái, sau đó quay đầu nhìn đạo nhân Bạch bằng ánh mắt lạnh lẽo.
"Ồ?"
Thấy Phương Vỹ Huyền không hề bị tổn thương gì, đạo nhân Bạch có chút ngạc nhiên.
Người này chỉ là một võ giả Tiên Thiên mà thôi, vậy mà có thể đỡ nổi một kích chân khí của ông ta sao?
Khá thú vị đây.
Có điều, lúc này đang có nhiều người đứng xem như vậy, đạo nhân Bạch cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian.
Ông ta muốn đánh nhanh thắng nhanh!
Ánh mắt đạo nhân Bạch trở nên nghiêm túc, cả người phát ra một luồng sức mạnh, giơ hai bàn tay lên bắt đầu xoay chuyển trên không trung.
Một luồng chân khí mạnh mẽ, hình thành một luồng lốc xoáy sức mạnh ở lòng bàn tay.
Cái ghế ở đằng trước cũng bị nghiêng ngả trái phải trong nháy mắt.
Một sức kéo vô cùng lớn đổ nhào về phía Phương Vỹ Huyền.
Đạo nhân Bạch muốn kéo Phương Vỹ Huyền đến trước mặt ông ta!
"Như ông mong muốn.
”
Phương Vỹ Huyền cười nhạt, anh khẽ cử động cơ thể rồi vọt về phía trước.
"Bị kéo qua rồi!"
Trong mắt người ngoài cuộc chính là Phương Vỹ Huyền bị đạo nhân Bạch cưỡng ép kéo qua!
Trái tim Đường Thanh Hiền đập thình thịch, sắc mặt trắng bệch.
Trong nháy mắt, Phương Vỹ Huyền đã xuất hiện trước mặt đạo nhân Bạch.
Trần Diệc Khang khoanh tay đứng đó, kiêu ngạo liếc nhìn Phương Vỹ Huyền, cười lạnh nói: "Để xem bây giờ còn nhảy nhót được nữa không?"
"Quỳ xuống!"
Đạo nhân Bạch quát to một tiếng đầy lạnh lùng, lật bàn tay lại, đè xuống!
"Ầm"
Một luồng chân khí đè ép Phương Vỹ Huyền, khiến cho sàn gạch men nơi Phương Vỹ Huyền đang đứng cũng ầm ầm nổ tung.
Nhưng Phương Vỹ Huyền vẫn đứng vững ở đó, khuôn mặt lạnh lùng giống như chẳng bị ảnh hưởng gì.
Sắc mặt đạo nhân Bạch khẽ thay đổi, ánh mắt ngạc nhiên.
"Ba phần sức mạnh mà không đủ sao? Vậy thì năm phần sức mạnh vậy!"
Đạo nhân Bạch hừ lạnh một tiếng, giơ hai tay lên muốn ép xuống lần nữa.
Nhưng lúc này, ông ta lại cảm nhận được một trận gió lạnh thổi tới trước mặt.
Tập trung nhìn lại thì Phương Vỹ Huyền đã đứng mặt ông ta.
Đồng tử đạo nhân Bạch co rút.
Rõ ràng Phương Vỹ Huyền đã bị chân khí của ông khống chế, sao vẫn còn cử động được?
"Tôi đã cho mấy người cơ hội, nhưng đáng tiếc thật, mấy người lại cứ muốn đưa mặt tới cho tôi đánh.
" Phương Vỹ Huyền thản nhiên nói, đồng thời cũng đánh ra một quyền.
"Ầm!"
Ngay cả thời gian phản ứng lại cũng không có, ngực đạo nhân Bạch bị trúng một đòn nặng nề rồi ngã xuống đất.
Đám đông vẫn luôn nhìn chằm chằm đạo nhân Bạch cũng kêu lên một tiếng hoảng sợ.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Võ đạo Tông Sư mà lại bị người khác đánh bay!
Chẳng lẽ người trẻ tuổi trước mặt này còn mạnh hơn võ đạo Tông Sư sao?
Phương Vỹ Huyền quay đầu nhìn Trần Diệc Khang.
Trần Diệc Khang giật cả mình, anh ta quay đầu lại nhìn đạo nhân Bạch đang nằm hộc máu không ngừng trên đài đấu giá, anh ta hô to: "Đạo nhân Bạch! Ông! "
"Bốp!"
Trần Diệc Khang còn chưa dứt lời đã bị Phương Vỹ Huyền tát ngã xuống đất.
Xung quanh lại phát ra tiếng sợ hãi.
Ai nấy cũng đều mở to hai mắt nhìn Phương Vỹ Huyền, tròng mắt như sắp rớt ra.
Chỉ với một cái tát mà đã tát ngã cậu chủ nhà họ Trần - Trần Diệc Khang xuống đất!
Đây là hành động to gan cỡ nào!
Khắp cả