Phương Vỹ Huyền sà xuống, hai mắt đỏ rực, gương mặt lạnh như băng.
Là Thiên Đạo Quyền! Quyền pháp này do chính thầy của anh đã dạy cho anh, đồng thời đây cũng là tuyệt chiêu bí truyền của Thiên Đạo Môn.
Phương Vỹ Huyền đã mất hơn hai nghìn năm mới tu luyện thành công môn quyền thuật này.
“Rầm!” Một tiếng động rền trời đột ngột vang lên, hai quả cầu năng lượng chứa sức mạnh của quy luật không gian ngưng tụ trước miệng con quái vật, hơn nữa còn đang phun ra và nổ tung về phía Phương Vỹ Huyền.
“Ầm ầm!” Con quái thú không thể chống đỡ nổi với sức giật khủng khiếp này, cơ thể to lớn của nó bị kéo lùi về sau, chẳng mấy chốc trên mặt đất hiện ra một vết nứt khổng lồ.
Hai luồng ánh sáng đen chứa đựng hơi thở hủy diệt bắn về phía Phương Vỹ Huyền trên không trung.
Nhưng anh không né tránh, mà vẫn băng băng lao thẳng xuống.
Từ đằng xa, Viên Triều Luân cười khẩy: “Đúng là đâm đầu vào chỗ chết!”
Nhưng vẻ mặt của các võ gia còn lại đứng gần ông ta lại trắng bệch như tờ giấy.
Lúc trước khi phải gặp phải chiêu tấn công này, chính thứ ánh sáng đen kia đã gây ra một làn sóng rất đáng sợ, khiến bọn họ vô cùng chật vật.
Bây giờ hai quả cầu năng lượng cùng lúc nổ ra, sức công phá quá kinh khủng, vượt xa sự tưởng tượng của bất kỳ ai.
Những võ gia này đã bị nỗi sợ hãi nuốt chửng, hai chân đông cứng không thể nhúc nhích bỏ chạy, chỉ biết đứng sững sờ tại chỗ, trố mắt thảng thốt nhìn bầu trời ở phía xa.
Cơ thể Phương Vỹ Huyền toát ra chân khí màu đỏ, hình nắm đấm khổng lồ gần như trong suốt đang hoàn toàn bao trùm lấy anh.
Anh vẫn bình thản đối mặt với hai luồng sức mạnh quy luật không gian đang uỳnh uỳnh lao đến mình.
Uy lực của quy luật không gian quả thực mạnh hơn năng lượng thông thường rất nhiều.
Tuy nhiên, thứ mà anh đang sử dụng bây giờ là sức mạnh Thiên Đạo tối cao.
Cái gọi là uy lực của quy luật không gian, rồi cũng sẽ bị nghiền nát khi đụng phải sức mạnh Thiên Đạo mà thôi.
“Ầm ầm!” Chưa đầy một giây sau, Phương Vỹ Huyền đã va chạm với hai luồng sáng đen này.
Toàn bộ Trụy Tiên Cốc đang rung chuyển dữ dội, một luồng ánh sáng mãnh liệt nở rộ khiến ai nấy đều không thể mở mắt.
Chỉ có Phương Vỹ Huyền và con quái thú ở bên trong đó mới có thể nhìn thấy nhau.
Hai nguồn năng lượng chứa đựng sức mạnh của quy luật không gian lập tức đổ sụp khi va chạm vào nắm đấm khổng lồ gần như trong suốt của anh.
Sức mạnh của quy luật không gian đã bị hóa giải và tan thành hư không bay theo gió như thế, thật sự đã bị vô hiệu hóa không còn gì nữa, ngay cả uy lực vốn có của nó cũng không thể bộc phát ra được.
Nhưng nắm đấm khổng lồ vẫn ở đó và tiếp tục oanh tạc về phía vị trí của con quái vật.
“Ô…” Con quái vật há to miệng và gầm lên một tiếng, nó không hề nao núng, phóng thẳng về hướng của Phương Vỹ Huyền.
“Đồ ngu!” Ánh mắt lạnh lùng, Phương Vỹ Huyền giơ nắm đấm lên, bay như tên bắn về phía con quái vật và tung ra một quyền.
Trong nháy mắt, nắm đấm khổng lồ gần như trong suốt ban đầu tựa như biến thành một thực thể và đập về phía con quái vật.
Trước nắm đấm sừng sững, thân hình của con quái vật bỗng chốc trở nên nhỏ bé vô cùng.
Đến khi áp sát nắm đấm, con quái vật dường như mới nhận ra mối nguy hiểm đang ập tới.
Nó há to miệng, ngưng tụ một lỗ đen, cố gắng hấp thụ năng lượng của nắm đấm to lớn trước mặt.
Nhưng, nó không làm được.
“Rầm!” Nắm đấm khổng lồ đập vào cơ thể của con quái vật.
“Răng rắc!” Lập tức trên xác thịt dũng mãnh vô song của con quái vật lốm đốm hiện lên rất nhiều vết rạn rướm máu, sau đó… chúng rách toạc ra.
Chỉ với một cú đấm của Phương Vỹ Huyền, con quái vật đã bị xé thành nhiều mảnh nhỏ, cả cơ thể thoáng chốc biến thành một mớ hỗn độn, tung tóe và vương vãi đầy trên mặt đất.
Phương Vỹ Huyền đáp xuống đất, bùi ngùi ngắm nhìn nắm đấm của mình.
Kể từ sau khi luyện thành công Thiên Đạo Quyền đến cảnh giới cao nhất, Phương Vỹ Huyền suốt bao năm qua gần như không bao giờ sử dụng nó nữa.
Không phải vì không có đối thủ, mà vì anh không muốn chạm vào những ký ức đẹp đẽ nhất về Thiên Đạo Môn.
Phương Vỹ Huyền vốn nghĩ rằng bản thân không thể sử dụng sức mạnh Thiên Đạo và Thiên Đạo Quyền được nữa.
Nhưng thì ra khi anh muốn sử dụng, anh vẫn dùng nó rất dễ dàng như thế này đây.
Thiên Đạo Quyền và Thiên Đạo Chân Lý dường như đã in sâu vào cơ thể anh, trở thành một phần máu thịt của anh rồi.
Ánh sáng dần tan…
Trái ngược với những gì mọi người nghĩ, cú đánh của con quái vật không ảnh hưởng nhiều đến họ.
Sau khi mặt đất rung chuyển, mọi thứ nhanh chóng trở lại bình thường, làn sóng khủng khiếp trong tưởng tượng của họ cũng không xảy ra.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Tất cả mọi người nhìn mặt đất phía trước, không lâu sau liền nhìn thấy một bóng người đang đứng trên khối đá vụn.
Là Phương Vỹ Huyền! Anh vẫn chưa chết!
Ai nấy đều thay đổi sắc mặt, dáo dác đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của con quái vật, nhưng dù đã tìm cả trăm lần, họ vẫn không nhìn thấy con quái vật.
Lúc này, có một võ gia run rẩy lắp bắp lên tiếng: “Tôi… Hình như tôi có nhìn thấy một cái móng vuốt của con quái thú…”
“Không chỉ có một cái móng vuốt… Anh nhìn bên kia đi.” Một võ gia khác chỉ tay vào vị trí phía trước.
Tất cả võ gia đồng loạt nhìn vào chỗ đó, nhìn thấy một mảnh vỡ lớn màu đen kịt, kèm theo một chất lỏng màu đen sền sệt.
Chất lỏng chảy trên mặt đất, khói trắng bốc lên nghi ngút.
Chỉ nhìn đống lộn xộn này thì khó có thể nhìn thấy gì, nhưng trong số những mảnh vỡ này, có hai móng vuốt màu đen không hoàn chỉnh, một đầu sói bị chẻ đôi, một thân rắn bị đứt đoạn… Từ những bộ phận này, có thể suy ra những mảnh vỡ kia chính là xác của con quái vật đáng sợ vừa rồi.
"Đó là...!xác của con quái vật ư?" Các võ gia trợn to mắt ngơ ngác nhìn đống mảnh vỡ.
Không ai