“Thời gian gần đây Trần Cao Hạc chưa từng xuất hiện ở trong tầm mắt.
Hôm qua lúc cháu gặp Trần Thế Quốc có hỏi một câu, Trần Thế Quốc trả lời úp mở qua loa.
Thế nên cháu đoán là có thể gần đây Trần Cao Hạc đang bế quan.” Hàn Minh Lý đáp.
“Bế quan? Không phải mấy năm trước cậu ta vừa đột phá cảnh giới Võ Tôn hay sao? Sao lại bế quan nhanh như vậy?” Hàn Thương Minh nhíu mày hỏi.
“Lần trước khi cháu gặp Trần Cao Hạc là ở núi Bạch Xuyên, tu vi mà khi đó cậu ta thể hiện… Với cảm nhận của cháu, đã có chút gần đến đỉnh cấp Võ Tôn.” Hàn Minh Lý trầm giọng nói.
“Đỉnh cấp Võ Tôn à…” Hàn Thương Minh chắp tay sau lưng, ngẩng đầu lên, thở dài nói: “Nhà họ Trần đúng là có phúc lớn mà, có một yêu nghiệt như vậy.”
Hàn Minh Lý cúi đầu, không nói gì.
Trước năm mười lăm tuổi, gã cũng được xem như là thiên tài, có danh tiếng không nhỏ trong giới võ đạo Hoài Bắc.
Nhưng từ sau một vụ tai nạn giao thông, Trần Cao Hạc như biến thành một người khác, tu vi đột nhiên tăng mạnh, trong vòng hai năm đã đột phá từ Tiên Thiên cấp năm lên cảnh giới Tông Sư, thời gian ba năm, đột phá từ cảnh giới Tông Sư đến cảnh giới Võ Tôn.
Bắt đầu từ đó, danh tiếng của Trần Cao Hạc vang xa, chèn ép một đám được gọi là thiên tài võ đạo tới mức không thở nổi.
Mà trong đám thiên tài bị chèn ép này, người khó chịu nhất chính là Hàn Minh Lý.
Trong giới võ đạo Hoài Bắc, thực lực của nhà họ Trần và nhà họ Hàn tương đương nhau, hai nhà cũng luôn coi đối phương như kẻ địch giả tưởng, bất kỳ phương diện nào cũng muốn so sánh với nhau.
Nhất là thế hệ trẻ, càng là một điểm mà hai bên coi trọng nhất.
Trước năm mười lăm tuổi, nhà họ Hàn chiếm ưu thế vững chắc.
Lúc đó Trần Diệc Khang và Trần Cao Hạc của nhà họ Trần đều lộ ra thiên phú bình thường, xem ra đến cả cơ hội đột phá đến cảnh giới Tông Sư cũng không có.
Còn nhà họ Hàn, thiên phú của hai anh em Hàn Minh Lý và Hàn Thương Thiết đều không tồi, nhất là Hàn Minh Lý, gần mươi lăm tuổi gã đã là võ giả Tiên Thiên cấp mười, tu vi vượt xa Trần Cao Hạc khi đó.
Nhưng sau khi Trần Cao Hạc gặp tai nạn giao thông, Hàn Minh Lý đã bị bỏ xa.
Trần Cao Hạc đứng vững ở đỉnh chóp của thế hệ trẻ giới võ đạo Hoài Bắc, nhìn xuống tất cả những người trẻ tuổi ở Hoài Bắc.
Tuy rằng Hàn Minh Lý và Trần Cao Hạc, còn cả Trịnh Thanh Huỳnh cùng được xưng là ba cậu chủ Hoài Bắc, nhưng trong lòng Hàn Minh Lý biết rõ, danh hiệu này được được định ra từ thực lực của ba thế gia lớn, không phải là thực lực cá nhân.
Nếu như định ra theo thực lực, Hàn Minh Lý và Trịnh Thanh Huỳnh vốn không cùng cấp bậc với Trần Cao Hạc.
Bây giờ Trần Cao Hạc đã là cường giả gần đến đỉnh cấp của cảnh giới Võ Tôn, còn Hàn Minh Lý đến cả đỉnh của cảnh giới Tông Sư cũng chưa sờ đến, thậm chí còn có chút xa không với tới.
Đây chính là sự chênh lệch thiên phú.
Hàn Minh Lý rất phẫn nộ, rất không cam lòng, nhưng cuối cùng chỉ đành chấp nhận hiện thực.
Lúc này tiếng thở dài của Hàn Thương Minh vào tai của Hàn Minh Lý càng trở nên chói tai hơn.
Dường như Hàn Thương Minh đã phát hiện tâm trạng của Hàn Minh Lý không ổn định, quay người nhìn về phía Hàn Minh Lý, nói: “Minh Lý, không cần suy nghĩ nhiều, cháu đã làm rất tốt rồi.
Loại yêu nghiệt như Trần Cao Hạc ngàn năm khó gặp, đúng lúc nhà họ Hàn chúng ta đụng phải, cũng không còn cách nào.”
“Bây giờ nhà họ Trịnh sụp đổ, chính là thời cơ tốt để nhà họ Hàn chúng ta trèo lên đỉnh… Nhưng xem ra Trần Cao Hạc cũng sắp đột phá đến cảnh giới Võ Thánh, đến lúc đó bên phía nhà họ Trần…” Hàn Minh Lý ngẩng đầu, nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Trên mặt Hàn Thương Minh lộ ra một nụ cười bí hiểm, nói: “Trần Cao Hạc, chúng ta có thể tìm người đối phó.”
“Tìm người đối phó? Nếu như cậu ta đột phá cảnh giới Võ Thánh, chúng ta còn có thể tìm ai để đối phó với cậu ta…” Đôi mắt Hàn Minh Lý trợn to, nói được nửa câu, sắc mặt chợt thay đổi.
Gã đột nhiên hiểu được ý nghĩ của Hàn Thương Minh.
Phương Vỹ Huyền!
Phương Vỹ Huyền có thể đánh bại Trịnh Thiểm Dinh, đương nhiên cũng có thể đánh bại Trần Cao Hạc!
Nếu như nghĩ ra cách để Phương Vỹ Huyền và Trần Cao Hạc khai chiến, nhà họ Hàn bọn họ sẽ có thể ngồi hưởng lợi!
Lúc này, Hàn Minh Lý đột nhiên nhớ ra, ban đầu lúc ở núi Bạch Xuyên, hình như Trần Cao Hạc và Phương Vỹ Huyền từng xảy ra va chạm…
“Hiểu ý của chú rồi chứ?” Hàn Thương Minh híp mắt cười nói.
“Vâng, Đại trưởng lão, cháu biết phải làm thế nào rồi!” Hàn Minh Lý hơi phấn khích mà nói.
“Vậy thì đi làm đi, chú tin tưởng năng lực của cháu.” Hàn Thương Minh xua tay, nói.
“Nhất định cháu sẽ không để cho Đại trưởng lão thất vọng.” Hàn Minh Lý xoay người, cúi chào Hàn Thương Minh.
…
Phương Vỹ Huyền đứng ở dưới ký túc xá, đợi khoảng mười lăm phút đã thấy Tống Kiều Ngọc vội vã chạy về phía anh.
“Thật, thật ngại quá, để cậu chờ lâu rồi.” Tống Kiều Ngọc chạy đến trước mặt Phương Vỹ Huyền, thở hổn hển nói.
Bởi vì vận động mạnh nên khuôn mặt trắng nõn không tì vết của cô ta có chút ửng hồng.
“Đi thôi, đi ăn cơm.” Phương Vỹ Huyền xoay người đi.
“Ừ, cậu muốn ăn cái gì nào?” Tống Kiều Ngọc hỏi.
“Cái gì cũng được, có thể no bụng là được.” Phương Vỹ Huyền đáp.
“Vậy… đi căng tin trường nhé? Tôi vừa lấy được thẻ sinh viên, có thể quẹt thẻ ở căng tin.” Tống Kiều Ngọc nói.
“Được.” Phương Vỹ Huyền nói.
Sau đó, dựa vào bảng chỉ dẫn ở trên đường,