Sáng hôm sau, Tống Mịch vừa bước vào trường đã có bóng người lao đến đẩy cô một phát khá mạnh khiến Tống Mịch lùi vài bước.
Người đó lập tức quỳ xuống khóc lóc thảm thiết.
WTF? Cô đã tạo nghiệp gì đâu, sao lại bị đến ăn vạ thế này?
Con mẹ này sao lúc nào cũng bám lấy cô thế nhỉ!?
Chắc chắn là hâm mộ sắc đẹp của cô rồi.
Mặc Hoành đi bên cạnh nhếch mép.
"Chủ nhân, bớt tự kỉ"
"Ta nói sự thật" Tống Mịch tay chống hông dáng vẻ trượng nghĩa.
"Rồi ánh mắt căm hận đến muốn lột da người luôn kìa"
Tống Mịch nhìn xuống nhìn như đáp lại lời Mặc Hoành, thím Lý quỳ dưới chân cô khóc lóc hết sức thảm thiết, như muốn lôi hết tim gan ra vậy.
Tống Mịch nghe mãi mới hiểu bà ta nói gì.
"Hu hu hu, tôi xin cô....xin cô tha lỗi....cô đừng đuổi tôi......hu hu hu...tôi tầm tuổi này rồi vẫn phải đi làm kiếm miếng cơm manh áo.....hic hic....tôi còn nuôi Tiểu Hoa và Tiểu Cường đi học.....một thân một mình nuôi 2 con....chồng nghiện rượu....xin cô đừng đuổi tôi...
Ai đuổi bà? Con hàng này đang nói cái gì đấy.
Bổn cô nương còn đang bận tìm lão bà, ai rảnh đi đuổi bà!
Sau lần ồn ào ngày hôm qua, hiệu trưởng đã đuổi việc thím Lý, bà ta khóc lóc van xin mãi hiệu trưởng mới không đuổi học Tiểu Hoa nhưng thím Lý không cam tâm, gặng hỏi mới biết bà ta bị đuổi vì đắc tội Tống Mịch.
Thế nên hôm sau Tống Mịch đến trường liền quỳ xuống cầu xin, kể khổ.
Tống Mịch gọi điện cho Liên Trầm, hắn nghe máy, giọng điệu uể oải chứng tỏ hôm qua thức khuyu làm việc.
"Em tìm anh có việc gì vậy?"
"Có con mẹ nào đấy đang quỳ xuống xin em đừng đuổi bà ta, anh lại làm gì rồi?"
"Chỉ có đuổi việc thôi, chưa chết là may rồi.
Bà ta còn dám tìm em làm phiền cơ à."
"Bà ta đang kể khổ, nghe rất thảm thiết, làm em mềm lòng muốn 1 súng bắn chết, khỏi bị ngũ mã phanh thây"
"Con gái phải dịu dàng, đừng cứ mở miệng ra là chém giết.
Anh cho người xử lí giúp em"
"Thôi, anh cứ ngủ tiếp đi.
Em tự giải quyết được, nhất thì bắn chết thôi, không sao đâu."
"Ấy, này....."
Chưa để Liên Trầm trả lại Tống Mịch đã cúp máy, bước sang 1 bên đi tiếp, bỏ qua thím Lý.
Thím Lý thấy Tống Mịch không để ý đến mình bỏ đi, bà ta cắn răng níu chân Tống Mịch.
Mọi người xung quanh đổ dồn vào 2 người chỉ chỏ, cả người đi đường cũng ngó vào hóng chuyện.
Thím Lý vẫn tiếp tục gào khóc, kể lể tấm thân.
"Tôi còn có chồng nghiện rượu, hắn còn ngoại tình....Tiểu Cường mới học cấp 2....hu hu hu xin cô đứng đuổi tôi, cô bắt tôi làm trâu làm ngựa cũng được nhưng tha cho mẹ con tôi đường sống.....tôi rất cần công việc này, tôi lạy cô...hu hu hu
Tống Mịch thở dài, nhíu mày đáp lại.
"Liên quan gì đến tôi?"
Thím Lý đang nói mải miết cũng không biết làm thế nào.
Bà ta đã quỳ xuống cầu xin, khóc lóc như vậy rồi mà cô ta vẫn không tha, thật là quá quắt.
Không phải chỉ thiếu có vài gram cơm sao, cô ta giàu như vậy thiếu vài miếng cơm có sao đâu mà bức bà ta đến bước đường này.
Cô ta còn đánh Tiểu Hoa mà không thấy áy náy, đúng là ác độc.
Biết hoàn cảnh nhà bà ta khó khăn rồi mà vẫn đày vào chỗ chết, cô ta không phải nên mềm lòng tha thứ sao.
Thím Lý cáu giận nhưng vẫn khóc thút thít, nói không nên lời, đầu tóc rối bù xù cực kì đáng thương.
Tống Mịch nói tiếp.
"Bà làm gì để bị đuổi việc?"
"Tôi...tôi chỉ lấy thiếu có mấy gram cơm thôi mà...tôi..."
"Nhà trường cho bà tiền để nấu ăn cho sinh viên, mà bà chuẩn bị không đủ suất thì bị đuổi là đúng rồi"
"Nhưng....." Thím lý vẫn chưa chịu thua.
"Nhưng nhưng cái mẹ gì, bà làm không tốt còn muốn không bị đuổi việc.
Sao bà không lên trời luôn đi"
"Chỉ thiếu có mấy gram....."
Tống Mịch nhìn thím Lý với ánh mắt nhìn tên bại não, lại rút