Tống Mịch mang trong đầu cả 1 bầu trời do dự cùng hoang mang, đây là lần đầu tiên cô có loại cảm xúc không nói nên lời này.
Tống Mịch hít một hơi thật dài, đưa tay gõ hai tiếng vào cửa.
Âm thanh bên trong vẫn rất hỗn loạn, hoàn toàn không biết bên ngoài có người, cô gõ lần nữa, lần này mạnh hơn chắc chắn người bên trong nghe thấy.
Âm thanh kia dừng lại, căn phòng im bặt tiếng, Tống Mịch biết bọn họ đang chờ để chắc chắn có người hay không, liền gõ lần thứ 3.
Vài giây sau cánh cửa bật mở, một bóng người cao lớn chắc mất ánh sáng trước mặt Tống Mịch, người đàn ông cơ bắp lực lưỡng hoàn toàn che đi dáng người nhỏ bé của cô, thân trên để trần lộ ra làn da màu đồng nam tính, cao tầm m9 mặt mày cau có, đen sầm, đôi mắt nhỏ dài chứa đựng sự phẫn nộ, tức giận, gằn giọng lạnh lùng.
"Có chuyện gì?"
"Trình Minh có đây không?"
"Liên quan gì đến co....."
"Chị dâu!!!"
Ôn Minh Viễn đang đứng chắn trước của bị kéo ra , Trình Minh từ trong lao về phía Tống Mịch, bộ dàng muốn nhào đến ôm chầm lấy cô.
Tống Mịch nghiêng đầu mỉm cười, tay nhẹ nhàng giơ lên chặn đầu cậu ta lại, chân lùi một bước.
Trình Minh hai tay ôm không khí vào lòng, tư thế có chút kì quặc cũng không xấu hổ, cười niềm nở chào mừng Tống Mịch.
"Chị dâu về rồi"
"Về rồi.
Có chuyện cần hỏi cậu đây"
Trình Minh cười hì hì: "Chị hỏi chuyện gì cũng được.
Nào nào, vào đây."
Cậu ta xoay người nhìn căn phòng tràn ngập sự không ổn mờ ám, liền đóng sầm cửa lại.
"Em dẫn chị sang phòng khác.
Yên tâm nơi này đều là của em"
Tống Mịch gật đầu, nhấc chân đi theo Trình Minh sang phòng đối diện.
Đặt mông xuống sofa mềm mại, cô đói đến sắp ngất, cầm lấy túi thịt khô trên bàn cho vào miệng, rồi nói.
"Đường Đường đâu?"
Trình Minh có chút khó hiểu nhìn Tống Mịch, hỏi lại.
"Không phải lão đại đi tìm chị sao?"
Lần này lại đến cô ngạc nhiên: "Tìm tôi?"
Trình Minh gật đầu chắc nịch: "Đúng vậy! Lần cuối cùng em thấy lão đại là vào mấy tháng trước, anh ấy bảo đến Cẩn gia tìm chị, trước khi đi còn giao khu vực này cho em quản lí.
Em cứ nghĩ chỉ phải biết lão đại ở đâu chứ, dù sao anh ấy cũng bám chị như sam còn gì"
Tống Mịch hơi siết gói thịt khô trong tay, ánh mắt trùng xuống, không rõ ý tứ
"Cụ thể là vào khi nào?"
Trình Minh xoa xoa cằm, nhớ lại rồi nói: "Khoảng gần 5 tháng trước, hơn 4 tháng một chút, tầm ngày 21, 22 gì đấy"
Chuyến bay của Tống Mịch là ngày 14, ngày 21, 22 tức là sau 1 tuần Tống Mịch mất tích, kẻ giả mạo xuất hiện.
Ngạo Đường đến gặp ả ta.
Tống Mịch càng nghĩ càng thấy không ổn, muốn hỏi tiếp mà Trình Minh đã nói trước.
"Nhưng mà cũng thật lạ, từ khi lão đại ở bên chị đã bao giờ đặt cơm tiệm đâu, vậy là trước đó còn bảo em mua cơm mang sang.
Chị dâu, em không muốn nhiều chuyện nhưng lần này lão đại tức giận lắm.
Hai người cãi nhau thì cãi nhau, đánh nhau, đập đồ rồi thì cũng đừng bỏ đi chứ.
Em không có ý trách chị nhưng chị không biết đâu, khi em sang căn nhà biến thành bãi chiến luôn rồi.
Đồ đạc đắt tiền đến mấy cũng vỡ nát hết."
Tống Mịch: "Nói tiếp đi, tôi không giận đâu"
Trình Mình càng nói càng hăng, giọng điệu như muốn khuyên nhủ cặp đôi đang chiến tranh lạnh.
"Chị dâu, đấy là lần đầu tiên em thấy lão đại tức giận, đáng sợ thật nhưng cũng...đáng thương lắm.
Chị biết khi em sang thấy cảnh tượng gì không? Anh ấy ngồi thu người một góc, cứ cầm cái máy tính ngồi đó bấm bấm cả tiếng đồng hồ, đầu tóc rối loạn như bị vò mạnh vậy.
Đồ đạc thì vỡ nát, cũng may không bị thương.
Chị cũng biết mà, lão đại ăn uống ngủ nghỉ rất không ổn định, khi đó liên tiếp 3 ngày không ăn, không ngủ lập tức phóng xe đến Cẩn gia.
Anh ấy tìm chị hơn 1 tuần, hóa ra chị lại về nhà mẹ đẻ, làm em sợ chết khiếp.
Em nghĩ chị không xuất hiện là lão đại phát điên luôn....."
Đang nói đột nhiên Trình Minh nhớ ra câu hỏi khi nãy của Tống Mịch, ngờ ngờ gắn kết lại phát hiện một điều rồi hốt hoảng.
"Không đúng, chị không biết lão đại ở đâu? Em cũng không biết.
Sao...sao có thể như vậy..rõ ràng...không đúng...sao chị có thể không biết??"
Tống Mịch bình tĩnh hơn, cố gắng hỏi chi tiết.
"Trước đây, Ngạo Đường có từng như vậy không?"
Trình Minh đang hoảng loạn cũng vội vã đáp lời: "Trước đây đã từng như vậy, biến mất rất lâu nhưng ít nhất cũng sẽ liên lạc với em một vài lần, lần này thì..."
Càng nghĩ Trình Minh đang đen mặt, đột nhiên kêu lớn.
"Không hay rồi, lão đại gặp chuyện rồi.
Anh ấy chưa từng liên lạc với 1 em"
Cậu ta lập tức cầm điện thoại liên lạc đàn em.
"Không cần biết dùng cách nào, bọn mày phải tìm bằng được lão đại về đây.
Không thấy người cũng phải thấy chút tin tức, không tìm được thì đừng đến gặp tao"
Quay sang Tống Mịch muốn nói gì đó, nhưng cô cất lời trước.
"Cho tôi mượn điện thoại với một chút tiền.
Đừng lo, tôi giúp cậu tìm"
Trình Mình lấy điện thoại phụ đưa Tống Mịch, còn chưa đến 3 giây, điện thoại có tiếng truyền đến.
"A Thư?"
"Mặc Mộ Thần, là tôi"
Mặc Mộ Thần đang bận bù đầu bên đống tài liệu, làm việc liên tục trong mấy ngày, sức đã sắp cạn kiệt, đột nhiên bị gọi điện làm phiền lại còn là cái giọng lạ hoắc, hắn tức giận mắng.
"Tôi cái gì mà tôi.
Không có tên hay không có giấy khai sinh? Cứ tôi tôi chó nó biết là ai.
Hơn nữa ngươi biết đây là số của ai không...."
"Tôi là C.ẩ.n T.ố.n.g M.ị.c.h"
"Ồ, là cô à.
Vợ tôi cũng bị cô mang đi rồi, cô còn muốn gì nữa?"
Ngữ điệu Mặc Mộ Thần tràn ngập sự chán ghét đến tột cùng, Tống Mịch không ngạc nhiên, sự việc này đã đoán ra được phần nào.
"Mặc Mộ Thần, anh đang ở đâu, chúng ta gặp nhau nói chuyện."
"Nói chuyện? Nực cười, tôi với cô có gì để nói.
Nói cô khiến A Thư bị xe đâm như thế nào à? Hay muốn nói cô ghét A Thư ra sao?"
Tống Mịch lửa giận càng ngày lớn, đã chiếm vị trí của cô còn dám động vào thứ thuộc về cô, đáng chết lắm.
Tống Mịch không nhiều lời, trực tiếp tắt máy, quay sang nói với Trình Minh.
"Có chuyện cậu cần phải biết.
Năm tháng qua, tôi sang thành phố B hôm nay mới trở về.
Cho nên cái người mà gọi là "Tống Mịch" hiện tại là giả."
Trình Minh cừng đờ người, ngạc nhiên đến mức miệng không thể khép chặt, trợn mắt nhìn cô.
"Cái gì!! Làm sao có chuyện ấy được? Mạo danh....sao có thể như thế...."
"Tin hay không tùy cậu"
Khi bình tĩnh lại, ánh mắt Trình Minh có chút đắn đo, dò xét nhìn Tống Mịch, hiển nhiên cậu ta cũng có chút nghi ngờ với Tống Mịch đang ngồi trước mặt mình.
Cô không nói gì, điều này là không tránh được.
Nhún vai đứng dậy rời khỏi quán bar, dành thời gian cho Trình Minh suy nghĩ thêm.
Tống Mịch cầm chút tiền, đi thuê một khách sạn gần