Ngạo Đường tỉnh dậy sắc trời đã tối, quay sang bên cạnh, gương mặt Tống Mịch cách anh chỉ có một tấc.
Ngắm nhìn từng đường nét trên gương mặt cô, Ngạo Đường bỗng thấy trong người nóng ran dù đang là cuối thu, đỏ mặt quay đi.
Hàng lông mày thanh tú, chiếc mũi cao cùng đôi môi mỏng hơi ửng đỏ, mái tóc rũ xuống lung tung bao trọn gương mặt trái xoan, mắt mi như vẽ.
Quả thực rất đẹp!
Khi cô ngủ trông dịu dàng, nhẹ nhàng như ánh trăng trầm lắng, không ai nghĩ một thiếu nữ với vẻ ngoài trong trẻo như vậy lại có thể đáng sợ như Tula địa ngục.
Hơi thở nóng ấm phả vào tai khiến Ngạo Đường thấy nhột, rút tay khỏi người cô định nhổm dậy thì bị giữ chặt.
Cúi xuống, nhìn chăm chú vào đôi mắt của Tống Mịch, đôi mắt phượng mở to, đồng tử màu đen như vũ trụ bao la, như đại dương sâu thẳm có thể bao quát vạn vật trên thế gian nhưng lại khiến người ta không nhìn được bất cứ bí mật gì ở trong đó, vô tận không điểm dừng.
Ngạo Đường nhận thấy giấc ngủ của Tống Mịch rất nông, chỉ động nhẹ thôi cô đã tỉnh, tỉnh dậy lại trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, dường như không phải cô nghe theo bộ não, mà là não bộ phải nghe theo Tống Mịch.
Tại sao lại cảnh giác như vậy? Cả trong giấc ngủ cũng không thể an tâm?
Thấy Tống Mịch đã tỉnh dậy, Ngạo Đường bỗng chốc đỏ mặt, lấy lí do định chuồn đi.
"Vệ sinh"
"Ồ"
Tống Mịch ngồi dậy, xuống giường, bình thản bế Ngạo Đường lên đi vào phòng tắm.
Bất ngờ bị bế lên khiến anh có chút không thích ứng kịp, muốn vùng ra nhưng bị cô giữ chặt vào lòng, giọng điệu vừa cưng chiều nhưng cũng nghiêm khắc.
"Anh mà cựa quậy một lần nữa em không ngại đè anh trở lại giường làm chính sự đâu"
"......"
Đặt Ngạo Đường ngồi trên bồn vệ sinh, Tống Mịch mặt không biến sắc hỏi.
"Cần em giúp anh không?"
"Không cần, ra ngoài"
"Ồ"
Đứng bơ vơ ngoài cửa nhà tắm, Tống Mịch nhếch mép, ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều.
Buộc tóc cao lên, sắn tay áo nhìn đống hoang tàn trong nhà bếp, cô không nói gì bắt tay vào dọn dẹp.
Đang lau dọn dầu mỡ, nước sốt từ thức ăn thì Ngạo Đường từ trên lầu đi xuống, nhìn Tống Mịch một lúc, định nói gì đó nhưng lại ngừng để suy nghĩ.
"Em muốn ăn gì?"
Tống Mịch quay đầu nhìn anh đứng dựa người vào cửa, nhíu mày không vui, vứt chiếc khăn đang thu dọn bước lớn về phía anh.
Ngạo Đường lại bị bế bổng lên, nhưng Tống Mịch đi rất nhanh, anh còn chưa kịp phản ứng đã thấy mình ngồi trên ghế sofa.
Từ không gian, Tống Mịch lấy ra một lọ thuốc thủy tinh xanh lục, cùng với hộp y tế có sẵn, cần thận bôi thuốc và thay băng cho Ngạo Đường, nhìn lọ thuốc đột ngột xuất hiện, anh không có gì ngạc nhiên cũng không muốn hỏi.
Vừa nãy Ngạo Đường di chuyển, vết thương