Trải qua lần thập tử nhất sinh này tu vi của Mặc Hoành bị giáng xuống một cấp, từ Thượng Quân thành Thượng Tiên.
Để nàng ấy ở lại biệt thự, Tống Mịch vội vã chạy sang biệt thự Ngạo Đường.
Thật phiền phức !
Phải nhanh chóng bế lão bà về ở chung mới được.
Bước lên tầng thấy bác sĩ loay hoay gõ cửa phòng, bộ dạng bối rối, gấp rút đến đáng thương.Tống Mịch thở dài , bước lại gần vỗ vai bác sĩ.
“Bác sĩ Cao, người về nghỉ ngơi đi, còn lại giao cho ta”
“Tiê…tiểu thư, vậy tôi về trước.
Đạn đã được gắp ra rồi nhưng vết thương còn chưa băng bó.”
“Được rồi, cảm ơn.
Còn nữa, việc này đừng nói với mẹ ta”
“Vâng, chào tiểu thư”
Bác sĩ Cao nhanh chóng lủi mất.
Tống Mịch đẩy cửa bước vào, phòng ngủ mấy tiếng trước cô vừa dọn giờ khắp nơi lại toàn máu là máu.
Đm, thật muốn chém người mà.
Ngạo Đường cuộn tròn người nằm trên giường, toàn thân chỉ có hở ra chỏm tóc.
“Lão bà, lại đây”
Nghe thấy Tống Mịch, Ngạo Đường thò một cái đầu ra khỏi chăn, lúc này mặt đỏ bừng vì mất khí, đầu tóc rối
tung lên, bộ dạng lười biếng vô cùng khiêu gợi.
Tống Mịch thầm nuốt nước bọt, di chuyển ánh nhìn xuống băng gạc dưới tay, ho nhẹ.
“Khụ, lão bà, em giúp anh băng bó”
“Ừm” – Âm thanh rất nhỏ phát ra từ thanh quản, không hiểu sao Tống Mịch lại nghe ra anh đang làm
nũng!!??
Ngạo Đường thò cánh tay bị trúng đạn lúc này miệng vết thương có một cục máu đông đọng lại.
Tỉ mỉ lấy cục máu đông ra, sửa sạch vết máu xung quanh, Tống Mịch vừa làm vừa hỏi.
“Sao không để bác sĩ Cao xử lí?”
“Ngoài em, không ai được phép động vào người tôi”
Thường ngày toàn là Tống Mịch mặt dày đi thả thính Ngạo Đường, hôm nay tự dung anh lại mở lời thả thính
khiến cô có chút không thích ứng kịp.
Không đúng không đúng, sao lại cướp lời của bổn cô nương?
Câu này bổn cô nương nói mới đúng chứ.
#Lão bà đột nhiên thả thính mình phải làm sao? Online, chờ gấp.
“Ngạo Đường, anh cuốn chăn kín mít như vậy không nóng sao?”
“Không nóng”
“Nhưng cứ như vậy em không băng vết thương ở bụng anh được”
“…..vậy ta tự làm”
“Anh biết làm sao?”
“Không biết”
“Vậy buông chăn ra, giữ làm gì”
Tống Mịch tức giận giật chăn ra khỏi người Ngạo Đường nhưng không dám dùng sức sợ vết thương trên tay lại bung ra, Ngạo Đường giữ chăn ra, có thể nói là lấy hết sức bình sinh để giữ.
“Tống Mịch, em đừng có quá đáng”
“Dù sao hôm nay cũng phải băng xong cho anh, quá đáng cũng được”
“Rõ ràng em biết tôi không mặc quần áo”
“……”
Tống Mịch như nghe thấy tiếng quạ kêu trên đầu, dừng tay lại, tầm mắt cúi xuống nhìn vào chỗ nào đó trong chăn.
Bây giờ làm luôn có được không nhỉ?
Cũng muộn rồi, bày ra trước mặt không ăn hình như hơi phí
Ánh mắt dâm tà của Tống Mịch nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó của Ngạo Đường khiến anh đỏ mặt, toàn thân co lại vào trong chăn, hở mỗi cái đầu, gương mặt đỏ bừng.
Ta cảm