Tống Mịch khoác lên mình bộ y phục đôi với Ngạo Đường, trên đường đi xe về nhà thì nhận được cuộc điện thoại của Mặc Mộ Thần.
“Anh tìm được thủ……”
“Con gái mạnh mẽ thường thích cái gì?”
“…….tôi thích lão bà”
“Cẩn tiểu thư, tôi hỏi con gái, đâu có hỏi cô”
“….anh có ý gì?”
“Cẩn tiểu thư à, coi như tôi xin cô, làm ơn giúp tôi đi.
Tôi sắp bị tức chết rồi”
Giọng Mộ Thần rất nhỏ, dường như đang lén đi đọi điện, giọng điệu rất gấp gáp.
“Anh chết luôn đi”
Nói rồi cô không ngần ngại cúp máy, Mặc Mộ Thần có gọi bao nhiêu lần cũng từ chối.
Trở về Cẩn gia, đi xe đến cửa chính.
Bác quản gia đã đứng sẵn ở đó, mỉm cười hiền hậu nhìn cô, cũng thầm lặng đánh giá Ngạo Đường.
“Tiểu thư, lão gia cùng phu nhân đợi người ở trong”
Tống Mịch mỉm cười, nhờ quản gia cho người đem quà Ngạo Đường chuẩn bị vào, rất tự nhiên kéo tay anh vào nhà.
Bà Cẩn thấy con gái trở về liền vô cùng phấn khởi, chạy lại nắm tay cô kéo ngồi cùng mình xuống ghế sofa, hỏi han ân cần.
Ngạo Đường cũng cùng ông Cẩn lên thư phòng nói chuyện.
Trước khi đi, cô còn liếc nhìn anh, ra hiệu cổ vũ.
Ông Cẩn cũng Ngạo Đường nói chuyện rất lâu, khi trở lại Tống Mịch đã ngồi húp nồi canh hầm xương.
Bà Cẩn ngồi cạnh gọt trái cây nhìn 2 người bọn họ liền mỉm cười dịu dàng.
“Ngạo Đường, con lại ăn chung đi.
Nhiều như vậy Mịch Nhi ăn cũng không hết.”
Cô miệng ngụm một hớp canh lớn, ngẩng đầu nhìn anh, tự động dịch sang ghế bên cạnh, Ngạo Đường muốn từ chối cũng không được, đành ngồi xuống cạnh cô.
Bà Cẩn múc cho anh một bát lớn, còn ân cần nhắc nhở.
“Cẩn thận bị bỏng”
Ngạo Đường thường ngày hờ hững, ngạo mạn nhưng trước mặt ba mẹ vợ liền thu liễm lại, trở thành bộ dạng vâng lời, nghiêm túc.
Anh còn chưa bưng bát canh lên, cô ngồi cạnh đã kéo về phía mình.
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của bà Cẩn, tỉ mỉ vớt từng cọng hành ra.
Bà Cẩn ngồi đối diện quan sát kĩ biểu cảm của anh, không có sự bất ngờ hay lúng túng, chứng tỏ 2 người đã quá quen với việc này, đây không phải lần đầu tiên.
Bà hiểu con gái mình, việc cô không thích làm thì dù có dí dao vào cổ cô cũng không làm, ngược lại còn dí súng vào đầu người ta chửi bới.
Để bước lên vị trí nữ chủ nhân Cẩn gia, bà Cẩn cũng không phải tầm thường, nhớ ngày đó một mình bà đánh bại hàng ngàn người, trở thành quân y đứng đầu học viện, mệnh danh là thiên tài.
Ở bên ông Cẩn phải trải qua nhiều lần sống chết trong gang tấc, đã thế còn xử lí vô số phận đào hoa của chồng, nên con mắt nhìn người của bà vô cùng chuẩn xác.
Nhìn qua Ngạo Đường, bà đã vô cùng thích người con rể này.
Bà Cẩn đang ngồi vui vẻ đánh giá Ngạo Đường thì nhận được tin nhắn của ông Cẩn.
Một người ngoài phòng khách 1 người