Mới sáng sớm, Thuyết Thư bị điện thoại Tống Mịch gọi đến rủ đi mua sắm đánh thức, lâp tức đồng ý nhân cơ hội này lấy cớ này xin nghỉ một ngày, gần đây ngày nào cũng làm việc đến 4 giờ sáng, là minh tinh thì cũng là người, sức nàng sắp bị rút sạch rồi.
Khi đó cãi nhau với quản lí một trận, náo loạn đến tận giám đốc, đòi hủy hợp đồng.
Thuyết Thư là ai chứ? Sao có thể chịu thiệt về mình.
Giám đốc là cái thá gì? Bà đây gọi hẳn cho chủ tịch xin nghỉ, sợ chưa sợ chưa?
"Mặc Mộ Thần, tôi chỉ muốn nghỉ một hôm mà khó vậy sao?"
Sau khi công khai đối chọi với Tưởng gia, hôm trước Tưởng Thuyết Thư hủy hợp đồng với công ty cũ, hôm sau đã kí hợp đồng với công ty giải trí Tinh Đế của Mặc gia, sự nghiệp lên cao như diều gặp gió.
"Lại có người có thể làm khó cô?"
Mặc Mộ Thần vừa ăn vừa trả lời điện thoại, bộ dạng hứng phấn xem ai kia tức giận qua điện thoại.
"Biểu muội đáng yêu của anh còn đang muốn đuổi tôi đây.
Nói ngắn gọn thôi, có hay không?"
"Tôi không đồng ý, cô vẫn nghỉ.
Hỏi tôi làm gì?"
"Cuộc gọi mang tính chất thông báo anh mau chuẩn bị dọn dẹp tàn cuộc đi.
Thế nhá!"
"Khoan đã!"
Đầu bên kia cực kì sốt ruột, nhưng giọng điệu lại không tức giận, rất rõ ràng vẻ bực tức khi nãy là giả.
"Gì nữa?"
Mặc Mộ Thần cũng không biết vì sao lại thắc mắc vấn đề này, nhưng đã mở miệng rồi, không nói gì thì mất mặt chết đi được.
"Ăn sáng chưa?"
Đầu bên kia truyền lại một tiếng cười nhẹ, rõ ràng đối phương đang mỉm cười, giọng nói cất lên đầy sự dụ dỗ, khiêu khích.
"Được Mặc tổng quan tâm là vinh hạnh của tôi.
Đừng lo, tôi không ăn thì size chỗ đó cũng không giảm đi đâu"
Tút.....tút...tút
Nhìn điện thoại trở lại màn hình chính, Thuyết Thư bĩu môi nhủ thầm.
[Da mặt quá mỏng, cần luyện thêm]
Nhưng ngay giây sau đã vứt truyện đó qua một bên, điên cuồng mua sắm với Tống Mịch.
"Đây là màu gì?"
"Màu đỏ"
"Cái nơ thắt ở cổ áo là màu gì?"
"Màu hồng nhạt"
"Mịch Nhi, cô chắc là mình không nhìn được gam màu nóng chứ?"
Tưởng Thuyết Thư cầm chiếc áo trên tay giơ qua giơ lại thắc mắc.
Bọn họ đang ngồi trong một quán cà phê yên tĩnh, ngoài hai người họ quán cũng chẳng có ai.
Khi nghe Tống Mịch nói cô bị mù màu, Thuyết Thư sửng sốt đến mức không khống chế được mà phun cà phê vào mặt Tống Mịch.
"Chắc chắn"
"Tôi rất thắc mắc cô tô son kiểu gì? Không nhầm sao?"
"Không thể, màu đỏ là xanh medium, màu đỏ thẫm là tím nhạt, đỏ cam là xanh than hơi nhạt."
Khóe miệng Thuyết Thư giật giật, một suy nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu khiến cô không thể tin được.
"Cô nhớ hết?"
"Tôi là thiên tài"
Đề tài này không thể nói tiếp, Thuyết Thư chỉ đành chuyển sang chủ đề khác, nếu nói tiếp hình tượng ngự tỷ cool ngầu của cô sẽ không giữ được mất.
Vân vê miệng tách cà phê, không khí yên tĩnh một lúc, Thuyết Thư nở nụ cười tươi rói, ánh mắt lấp lánh như nắng xuân rạo rực, mở lời.
"Tôi kết hôn rồi"
"Tên nào vô phúc vậy?"
"Móe, bạn với