Vừa về tới biệt thự, Tống Mịch đá văng giày cao gót, một mạch nhảy ào lên sofa, Ngạo Đường đi theo sau, nhanh tay bắt lấy chiếc giày bay tới, cúi xuống xếp gọn gàng vời tủ.
Tống Mịch nằm trên sofa lăn qua lăn lại, nghịch nghịch y phục, chợt nhớ ra gì đó, cô nhẹ nhàng rút chiếc camera mini gắn trên vòng cổ đặt lên bàn.
Ngạo Đường đặt áo vest sang bên cạnh, vừa ngồi xuống đã kéo Tống Mịch vào lòng điên cuồng hôn.
Tống Mịch bị hôn đến choáng váng, rất không hiểu đang yên đang lành lão bà nhà mình phát điên cái gì? Nhưng cũng an phận để anh hôn một hồi.
Thời tiết lạnh như vậy mà người Ngạo Đường ngày càng nóng, hơi thở gấp gáp có chút khó nhọc, vật bên dưới dần dần có phản ứng thẳng dậy.
Xuyên qua lớp váy, Tống Mịch cảm thấy có gì đó mang theo nhiệt độ ấm ấm đâm vào đùi mình.
Hôm nay ăn nhiều như vậy, không hổ là Sở gia, thức ăn không thiếu, Tống Mịch rất nhanh liền nhận thức được lão bà nhà mình đang trong trạng thái gì.
Cô hơi ngẩng đầu, tách khỏi môi anh.
“Anh bị hạ thuốc?”
Ngạo Đường mê man nhìn cô, hai tai đỏ bừng, thì thào đáp.
“Không có”
Sự hứng phấn trong lòng lên tới cực điểm, không kiềm chế được Tống Mịch liền mỉm cười, nụ cười ranh mãnh, mang theo vui vẻ.
“Vậy tiếp tục”
Lời vừa dứt, Ngạo Đường bế Tống Mịch đứng phắt dậy, bế cô lên phòng.
Hai tay cô vòng qua ôm chặt lấy cổ anh, hai chân bấu chặt lấy phần eo cường tráng, cảm nhận rõ sự biến đổi của vật bên dưới, ngày càng nóng, ngày càng căng cứng.
Đặt lưng lên chiếc giường mềm mại, mặt Tống Mịch đã đỏ bừng, tim đập liên hồi như nai con chạy loạn, trên cổ xuất hiện vết cắn hồng hồng vô cùng rõ ràng.
Một nụ hôn mãnh liệt lại ập đến, mang theo sự chiếm hữu điên cuồng nhưng từng hành động lại vô cùng nhẹ nhàng, trân quý người trong lòng như báu vật.
Ngạo Đường đè cô xuống dưới, người anh như một ngọn lửa nóng rực, thân hình hai người áp sát vào nhau khiến cô bất cứ khi nào cũng có thể bị thiêu cháy.
Tống Mịch chậm rãi nuốt nước bọt, thầm hiểu vì sao tiền nhân dặn không được đùa với lửa, quá nguy hiểm.
Khóa váy ở sau lưng quá bé, lại với tâm trí sắp bị thiêu cháy, Ngạo Đường không thể trong giây lát kéo xuống, ánh mắt thù hận cùng sát khí nhìn y phục trên người Tống Mịch chằm chằm.
Cô có chút buồn cười nhưng nén lại, đưa tay vén tóc sang một bên, chậm rãi cởi khóa váy.
Bộ y phục đáng giá cả trăm vạn rất nhanh bị ai đó lột ra ném xuống đất không thương tiếc.
Tống Mịch cảm nhận rõ cơ thể anh căng cứng như mũi lên đã lên dây cung.
Nụ hôn của anh từ môi cô dần chuyển xuống cổ rồi xương quai xanh, đầu ngực.
Anh hơi cắn nhẹ, cô khẽ rên lên một tiếng.
Anh nghe rõ tiếng lí trí của mình bị đập vỡ.
Mới nãy ánh mắt có hơi mơ màng nhưng đầu óc vẫn còn chút tỉnh táo nhưng bây giờ cả tầm mắt và tâm trí anh đều bị hình ảnh thiếu nữ trước mặt chiếm lấy.
Trong lòng đã khắc sâu cùng hành động, lời nói, từng nụ cười dù là nhỏ nhất của cô ấy.
Ánh đèn vụt tắt, chỉ còn màn đên với ánh sáng mờ mờ, không thể nhìn được cảnh vật bên trong.
Giữa màn đêm, chỉ có tiếng thở dốc, cùng những âm thanh không nên lời, khiến người khác đỏ mặt, thi thoảng vang lên tiếng nói vụn vỡ.
“Anh…phát..điên…cái…ưm…”
“Chậm…lại…em…nói…chậm…lại….ưm…a…mẹ…nó…anh…càng…nhanh…hơn…là...!có…ý…a…”
“...a…an…anh…còn…muốn để…em …xuống…ưm..giường…ưm…ưm..khôn…a…a”
Khi Tống Mịch tình dậy, nhìn ra cửa sổ, bên ngoài lất phất tuyết trắng.
Vật lộn cả mấy tiếng đến điên đảo trời đất, cô cảm thấy đói bụng, chợt nhớ ra hai người vừa chuyển đến, còn chưa mua đồ ăn vặt ngay cả quần áo và đồ dùng cá nhân cũng chưa chuẩn bị.
Tống Mịch vốn dĩ muốn buổi trưa sẽ đi mua nhưng hiện