Ngạo Đường rướn người hôn chụt lên má Tống Mịch, cô quay đầu liếm nhẹ môi anh.
“Em không sao.
Quá khứ cũng chỉ là kí ức thôi”
Trong con ngươi Tống Mịch chỉ có sự bình tĩnh, cực kì lạnh nhạt, không phải kìm nén, che giấu đau thương mà là thực sự không để tâm, với đoạn quá khứ ấy không có chút đau buồn, bi thương, kể lại một cách tự nhiên, bình thản.
“Anh không thích trẻ con.
Phiền phức”
“Về thôi, em đói rồi.
À, còn nữa, em ăn rất nhiều, cực kì nhiều, sức mạnh của em được duy trì vào lượng thức ăn hàng ngày.
Em rất dễ chết đói.”
Vũ khí chiến tranh chết vì đói không ngầu chút nào, nhưng nó lại là sự thật, cũng coi như là một điểm yếu.
Đêm đó, Tống Mịch mệt đến nhắm nghiền mắt, động đậy cũng không muốn, nhiều lúc ôm cô trong lòng phát hiện không thấy nhịp tim làm anh sợ chết khiếp, hóa ra cô còn quên thở.
Ngạo Đường trầm ngâm một lúc, đứng dậy nắm tay cô, đồng thới đỡ cô dậy.
Tống Mịch phủi phủi mông, ngơ ngác nhìn Ngạo Đường đang nhìn mình chằm chằm, anh nói.
“Anh muốn hôn em”
Vừa dứt lời, đột nhiên cúi người giữ chặt gáy cô hạ xuống một nụ hôn.
Bờ môi lạnh lẽo phủ lên môi cô dần dần có độ ấm, mang theo hương rượu vang nhè nhẹ.
“Au, anh cắn em làm gì?”
Tống Mịch xoa xoa cánh môi đỏ ửng, còn in rõ dấu răng ai đó, son cũng bị lem sang bên.
Bất chợt Ngạo Đường ôm lấy Tống Mịch xoay một vòng cũng ngay lúc đó viên đạn sượt qua người bọn họ, bắn vào lan can tóe lên ánh lửa.
Tống Mịch trừng mắt nhìn tay bắn tỉa, hắn nghiến răng tiếp tục nả ra một loạt đạn, không phát ra tiếng có lẽ sử dụng ống giảm thanh.
Tống Mịch lật người, ép chặt Ngạo Đường ở giữa cô và hành lang, lưng cô đối diện với loạt đạn.
Từ sau lưng Ngạo Đường rút ra khẩu súng bắn tỉa, xoay người nhắm thẳng tên bắn tỉa bắn một phát súng.
Có thể do vội vã hoặc hoảng sợ, không tính toán kỹ tốc độ đạn và áp lực gió, những viên đạn tên bắn tỉa bắn ra không trượt cũng nhắm vào lan can.
Viên đạn của Tống Mịch không trúng chỗ hiểm nhưng bị bắn vào vai cũng không thể tiếp tục nả đạn.
Gió lạnh mạnh mẽ đập vào người, như muốn thổi bay bất cứ vật nào dám cản đường.
Tống Mịch đứng đó hiên ngang, toát lên khí thế lạnh lẽo nhưng không cô độc, bởi chỉ cần nghiêng người là có thể thấy một người dù bất kể nguy hiểm luôn đứng sau cô, làm hậu thuẫn cững chắc để cô an tâm bước tiếp, có xảy ra chuyện gì luôn ở bên cô, vĩnh viễn không thay đổi.
Tống Mịch thở hắt một tiếng, bàn tay nắm chặt tay anh cũng hơi nới lỏng, bước chân muốn tiến lại phía tên bắn tỉa.
Rắc rắc
Tiếng sắt vỡ vang lên, bàn tay anh bỗng trượt khỏi tay cô, một làn gió lạnh xen vào.
Tống Mịch quay đầu, chứng kiến cơ thể anh dần ngã ra phía sau, ánh mắt mở to nhìn cô, cơ thể như bị ngọn gió nuốt chửng, một bên thanh sắt bị đạn bắn gãy, bàn tay vẫn giơ về phía cô.
“Ngạo Đường!”
Tim Tống Mịch ngừng một nhịp, hành động theo bản năng lao về phía anh, cùng ngã xuống, trong tức khắc nắm được tay Ngạo Đường kéo anh về phía mình, ôm chặt vào lòng.
Gió lạnh đập vào mặt khiến cô đau rát, một mắt nhắm, một mắt mở hé.
Một chiếc ô đỏ rực từ đâu xuất hiện, Tống Mịch một tay ôm Ngạo Đường, tay kia nắm lấy tay cầm.
Ô bật mở, tốc độ hai người rơi chậm lại, tán ô rất rộng và dày, có một sợi dây nối từ khung ô đến cuối nan ô, khiến ô không bị lật ngược theo sức gió.
Tống Mịch đạp vào tường, dùng sức gió làm hai người bay lên cao, tránh hạ xuống nơi đông người.
Dừng lại trên sân thượng tòa nhà cao tầng khác, tóc Tống Mịch rối như tơ vò, từng sợi từng sợi bay lả tả trước mặt, bay vào cả trong miệng.
Nhìn nam nhân trước mặt quần áo sộc sệch, gương mặt đỏ bừng, đầu tóc rối nhưng khóe môi lại mỉm cười thích thú.
“Chơi lại không?”
“Chơi cái đầu anh!”
“Ồ”
Ngạo Đường một tay đút túi quần, một tay kéo Tống Mịch đi vào cửa hàng tiện lợi gần nhất.
Anh chàng tóc vàng nhìn hai người châu Á trước mặt nở nụ cười.
“Can I help you?”
“Tôi có thể giúp gì cho bạn?”
“Food, I want it all”
“Tôi muốn tất cả thứ có thể ăn”
“Ar…are you sure?”
“Bạn chắc chắn?”
“Yes, You can deliver it to…..”
“Phải, bạn có thể giao hàng đến…..”
Ngạo Đường hơi ngập ngừng, quay đầu nhìn Tống Mịch.
“No.
15 One Risiaus, Nighteafory.
Thanks”
“ Số 15 khu One Risiaus, Nighteafory*.
Cảm ơn”*
“No ploblem”
"Không vấn đề:
Trên bàn có một chiếc gương nhỏ, Tống Mịch cúi đầu chỉnh chỉnh mái tóc rối.
Một bàn tay thô ráp nhẹ nhàng nắm lấy tóc cô, cẩn thận từng li từng tí buộc lại.
Lần đầu tiên không hoàn hảo lắm nhưng ít nhất tóc Tống Mịch cũng đỡ rối, trông gọn gàng hơn hẳn.
Ngạo Đường trả chiếc lược nhỏ cho anh chàng tóc vàng, nhận được ánh nhìn ngưỡng mộ.
Anh mỉm cười nói với cô bằng tiếng Trung.
“Được rồi, em trả đi”
“.…..” Sao anh không lên trời luôn đi!!!!
Bước ra khỏi cửa hàng tiện lời, anh nắm lấy tay cô đặt vài viên kẹo, nói.
“Tạm thời như vậy đi”
“Anh đang nghĩ cái gì?” Tống Mịch giật giật khóe miệng hỏi lại.
“Em có thể bị bắn nhưng không thể bị đói”
Tống Mịch: “…….”
Sáng sớm hôm