“Ngạo Đường không thích hành tây, bất cứ thứ gì có liên quan đến khổ qua, khoai môn đều không thích ăn.
Năm 9 tuổi được Ngũ gia đón về, quãng thời gian sau đó luôn bị bắt nạt, khi ấy vì không được chăm sóc cẩn thận, Ngạo Đường rất nhỏ, cơ thể ốm yếu, gầy gò.
Bị hành hạ, dày vò không nói một lời, không than trách, đều âm thâm chịu đựng”
Beatrix càng nói, ánh mắt càng lộ rõ vẻ đau xót, thương cảm, nhưng vẻ mặt như chỉ kể lại quá khứ, chỉ là kể lại: “12 tuổi bắt buộc phải tham gia khảo hạch chết người, những người khác đều rất cao lớn, khỏe mạnh, anh ấy đứng cạnh Sở Họa Y còn thấy rõ sự yếu thế.
30 ngày đêm, trải qua 30 ngày đêm trong rừng sâu không có sự giúp đỡ, tự lực cánh sinh.
Tham gia là 37 người, trở ra vẻn vẹn 7 người, 20 người chết, 10 người thương nặng.
Ngay cả Sở Nguyệt Thiền và Sở Lăng Đằng cũng bị thú dữ cắn trọng thương phải được người khác cứu ra.
Cô có biết anh ấy đã cố gắng ra sao không? Ngày đó đi ra toàn thân bị thương, tay trái cùng 9 cái sương sườn bị gãy, bị bắn 6 viên đạn, cơ thể không chỗ nào lành lặn.”
Beatrix hai tay bám chặt vào đùi, ánh mắt cương quyết, thẳng thắn nói với cô.
“Vì thế, làm ơn đừng để sự tùy hứng của cô mà đẩy anh ấy đến nguy hiểm.
Ngạo Đường cố gắng như vậy chỉ để sống yên ổn ở Sở gia, làm một người bình thường…”
“Diệp Tịnh Y”
Beatrix hay cũng chính là Diệp Tịnh Y khựng người, cơ thể căng cứng vì lo lắng, hoảng sợ.
Tống Mịch uống một ngụm nước, mỉm cười nhìn thiếu nữ trước mặt.
“Những điều cô biết là những điều ai cũng biết và là những điều anh ấy muốn người khác biết.
Có vẻ những bà mẹ kế không có tác dụng lắm nhỉ?”
“Cô…làm….sao…”
“Cô không nói nhiều tôi cũng không nhớ ra, dù sao gương mặt cô cũng không có gì nổi bật” Tống Mịch chậm rãi nói, không tức giận, không gấp gáp, dành đủ thời gian để từng từ từng câu thấm vào não người khác.
“Thay đổi kiểu tóc, cách trang điểm, sửa mắt và mũi, tôi nhất thời không nhớ ra là đúng.
Cô không cần nhấn mạnh rằng mình có quan hệ thân thiết với người Sở gia, việc gì cũng biết, tôi không tin cô”
“Những gì tôi nói đều là thật!”
Hơn nữa, không ai nói toạc móng heo như cô!!
“Cô thiểu năng nhưng tôi thì không”
Ai nói gì cũng tin thì bà đây mộ xanh cỏ từ đời.
Thần kinh!
“Cuối cùng, trên eo Ngạo Đường có một vết bớt nhỏ”
“.….”
Diệp Tịnh Y đứng dậy bỏ đi, liền bị Tống Mịch gọi lại.
“Trả tiền rồi hẵng đi”
“.…..”
Nhân viên cửa hàng cũng nghe thấy câu nói của Tống Mịch bởi cô cố ý nói bằng tiếng Anh, nhanh chóng mang hóa đơn đến tận tay Diệp Tịnh Y, nhân viên không biết giữ hai người xảy ra chuyện gì, chỉ cần thanh toán cho bọn họ là được.
Diệp Tịnh Y đen mặt, cứng ngắc rút thẻ trả tiền rồi bước vội rời đi.
Tống Mịch vô cùng thỏa mãn, đuôi mắt cong cong tràn đầy vui vẻ, cô rất thích chọc tức những người nghĩ mình thông minh.
Vận đào hoa của lão bà mang cho cô không ít thú vui, không cần cắt đứt.
Cô tin tưởng Ngạo Đường 99 phần trăm, 1 phần trăm còn lại chính là tự tin vào sức hút của bản thân.
Mặc Hoành: “Làm màu vui không, chủ nhân?”
Giả bộ nguy hiểm, giọng nói thâm trầm.
Ôi, giết nàng ta đi!
Sao chủ nhân lại đam mê làm màu mọi lúc mọi nơi vậy chứ!?
“Rất vui, ngươi cũng mau thử đi”
Tống Mịch tìm một người nhân viên, hỏi xin một vài thứ.
“Các cô có túi ni lông đen hay cái gì đó đại loại vậy không?”
“Ồ, có chứ.
Xin quý khách đợi một chút”
Diệp