Tống Mịch tiến vào sâu bên trong, càng vào diện tích càng mở rộng, mới đầu chỉ có phòng trống nhưng những căn phòng về sau còn lưu lại mấy đồ vật kì lạ.
Dụng cụ phẫu thuật, giường nằm, bình lọ nằm lăn lóc trên nền đất, phòng nào cũng có.
Bàn, tủ đựng đồ đánh số vẫn giữ nguyên, vết bụi dưới nền đất không hề bị di chuyển.
Cô đi qua một dãy phòng gắn liền với nhau, phân cách chỉ bằng những bức tường trắng xóa, bốn góc và trên trần nhà đều gắn camera, bây giờ đã ngừng hoạt động.
Mỗi phòng đều có 2 chiếc giường hai bên và một chiếc bồn cầu ở trong góc.
Một vài thứ linh tinh như cái bút, cục tẩy, chì màu vứt khắp nơi.
Mặt nhìn ra hành lang chung của căn phòng là lớp kính trong suốt, thực chất ở bên phải có một cánh cửa trong suốt, thiết kế bằng công nghệ tân tiến nhất, chỉ có chứng minh thân phận mới mở được.
Tuy nhiên tất cả đều đã bị đập vỡ.
Khung cảnh như một bệnh viên bỏ hoang với những thiết bị y khoa hỏng hóc, những bộ máy kì lạ chưa từng xuất hiện, thấy khiến ai nấy đều rùng mình.
Bầu không khí u ám, lạnh lẽo, một tia nắng cũng không chiếu đến, cảnh vật hoang tàn, đã lâu không có hơi thở của sự sống.
Tống Mịch tự dưng thấy khó thở, hít phải ngụm khí lạnh, ngay lập tức rút tấm bùa dán lên người mình.
Lớp bảo vệ được kích hoạt, lập tức tạo thành vòng tròn trắng bao quanh Tống Mịch, khí lạnh biến mất, hơi thở dần ổn định.
Cô nhìn xung quanh, mọi thứ mờ mờ ảo ảo, một tiếng động vang lên.
Với thính giác nhạy bén của cô, âm thanh vang lên rất nhỏ, có nghĩa với người thường căn bản không nghe thấy.
Tống Mịch quay đầu, trong bóng tối thị giác của cô vẫn vô cùng tốt, tuy nhiên hình ảnh đều chỉ có màu xanh.
Ở đầu hành lang, trong bóng tối mờ mờ hỗn loạn khiến người ta dễ đau mắt, một vật gì đó đen thùi lùi ngồi đó, đưa lưng về phía cô, vật đó hơi động đậy rồi dần dần quay đầu.
Tiếng hét chói tai của An Tố vang lên, Tống Mịch mặc kệ thứ kia quay người chạy về.
Trên đường đi còn gặp đám người vừa này cũng đang chạy thục mạng.
Bọn họ nhìn thanh kiếm trong thanh cô, cặp mắt sáng ngời, chỉ về phía sau gào thét.
"Chém nó, chém chết nó, mau...chém nó"
Tống Mịch quay đầu nhìn
Oh fuckkkkkkkk
Sao có thể xấu như vậy?
Muốn dọa chết lão nương đúng không?
Nói cho mà biết, dù các ngươi có yêu ta cuồng nhiệt, ta cũng không thích các ngươi.
Quá xấu!!!!!!
Đằng sau là 5 con sinh vật đen thùi lùi, làn da như bị thiêu cháy, đôi mắt đỏ ngầu, cánh tay dài đến đầu gối.
Bọn chúng di chuyển bằng cả tay và chân, tốc độ nhanh hơn con người rất nhiều.
Lũ kinh dị đằng sau rống lên một tiếng, âm thanh vang xa khắp nơi.
Gào cái gì mà gào!?
Có giỏi nói đi xem nào?
Đã xấu còn gào, thảo nào không có ai yêu.
Tống Mịch vọt lên trước, đám người ở lại nhìn cô nở nụ cười tươi rói chạy ra.
Bọn họ vừa trải một trận thất kinh, thần hồn điên đảo, còn chưa hiểu chuyện gì đã có tiếng rống ghê rợn truyền đến.
Cơ thể rơi vào trạng thái căng thẳng cực điểm.
An Tố khóe mắt ươn ướt, còn chưa hiểu chuyện, Tống Mịch vọt qua, trực tiếp ôm eo cô bé, nhấc bổng lên ôm vào lòng.
Đám người phía sau chạy đến ngay lập tức, vừa chạy vừa hét.
"Chạy đi, chạyyyyyy.
Mẹ nó, đứng đấy làm gì.
Chạy đi!!!!!"
Đám người ở lại nhìn thứ đằng sau đang lao tới nhanh chóng chạy thục mạng, có người sợ đến nỗi chết đứng, ánh mắt khinh hãi nhìn đồng bọn chạy mất, lắp bắp không nói nên lời.
Kết cục cuối cùng chỉ có thể trở thành thức ăn cho lũ quái vật.
Con người khi bị ép đến bước đường cùng, sức mạnh của từng bộ phận đều tăng lên đáng kinh ngạc, có lẽ cả đời cũng chỉ có một lần như vậy.
Rất nhanh có người vọt lên trước Tống Mịch, dùng hết sức bình sinh chạy về phía trước.
Một con quái vật từ đâu lao ra, vồ lấy người kia, một miếng đớp dễ dàng cắn đứt cánh tay nơi bả vai.
Tống Mịch chạy không quá