edit by WING
***
- Ngay phía trước!
Chu Phụng căn cứ theo chỉ dẫn của Liên Tâm Cổ, thật cẩn thận đi tới bên vách núi.
Bởi vì có Hòa Hợp Tự Nhiên cộng với hắn cẩn thận hơn.
Cho nên truy binh trong lúc nhất thời cũng không có đuổi theo.
Đến đây, Liên Tâm Cổ trong cơ thể hắn càng lúc càng nóng nảy.
Loại cảm giác này giống như đang thúc giục hắn nhanh chóng nhảy xuống.
- Đây là dưới vách đá?
Chu Phụng nhịn sự khó chịu, nhìn thoáng qua dưới vách núi.
Vừa vặn nhìn thấy một bình đài hơi nhô lên, vừa vặn đủ để một người đặt chân.
Bên cạnh dường như là một hang động?
Chẳng lẽ Tưởng Kinh đang ẩn náu ở đó?
Giờ này khắc này, lông mày Chu Phụng điên cuồng nhảy lên.
Trực giác cảm nhận hắn, dưới đây có một mối nguy hiểm lớn.
Đồng thời nếu hắn không đi xuống, Liên Tâm Cổ trong cơ thể có thể trực tiếp bộc phát.
- Hy vọng Lớp Phủ Hài Cốt hữu ích!
Tình huống như vậy, hắn chỉ có thể đi xuống.
Chu Phụng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi! Sau khi xuống thì có xác suất rất lớn sẽ cùng Tưởng Kinh tiến hành chiến đấu.
Đoàn người của họ, bị Bạch Cốt quan và Ngũ Quỷ môn tập kích.
Nghĩ đến Tưởng Kinh cũng không dễ chịu, Nếu không cũng sẽ không lợi dụng Liên Tâm Cổ phát ra cầu cứu.
Thậm chí rất có thể đã bị thương nặng không thể chữa khỏi.
Không biết đối mặt với một tu sĩ Linh Đài cảnh trọng thương, hắn có mấy thành tỷ lệ thắng đâu?
Còn có chính là Lớp Phủ Hài Cốt đến tột cùng có thể vượt qua đợt phản phệ đầu tiên của Liên Tâm Cổ hay không.
Sau nhiều ngày nghỉ ngơi, Lớp Phủ Hài Cốt đã phát triển trở lại.
Bị động này mô tả có thể giảm thiểu thiệt hại lần đầu tiên.
Dựa theo miêu tả này, Liên Tâm Cổ trong cơ thể hắn cắn trả, hẳn là coi như là thương tổn.
Như vậy Lớp Phủ Hài Cốt hẳn là có thể chống lại làn sóng phản phệ đầu tiên.
Chỉ cần chống lại lần cắn trả đầu tiên này, sau đó hắn sẽ có cơ hội.
- Hô~~
Chu Phụng nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó cẩn thận từ mép vách núi đi xuống.
Quá trình này bởi vì có thể dùng linh lực ngưng tụ ra từng xúc tu.
Cho nên đi xuống vách núi, thao tác này vô cùng thoải mái.
Rất nhanh, hắn rơi xuống bình đài đó, tìm thấy bên cạnh có một lỗ nhỏ.
Một nam tử ngồi liệt ở giữa lỗ nhỏ này.
Người này chính là Tưởng Kinh!
Chẳng qua hiện tại tình huống của Tưởng Kinh dường như cũng không quá tốt.
Nửa người dưới này trực tiếp không còn, thoạt nhìn một mảnh máu thịt mơ hồ.
Chu Phụng thậm chí có thể nhìn thấy một vết sượt thật dài, trong đầu hơi tưởng tượng một chút, có thể rút ra là Tưởng Kinh bò vào sơn động này.
Ngoài ra, trên người Tưởng Kinh còn cắm mấy cây xương trắng.
Bạch cốt này trong suốt, hoàn toàn không giống bạch cốt bình thường, ngược lại có chút giống như thủy tinh.
Trên đầu Tưởng Kinh còn quanh quẩn một đoàn sương đen, làm cho người ta có một loại cảm giác âm lãnh.
- Như này còn chưa chết?
Chu Phụng nhìn thấy thảm trạng của Tưởng Kinh, trong lòng có chút kinh ngạc.
Mặc dù là như vậy, Tưởng Kinh vẫn sống sót, thậm chí còn lợi dụng Liên Tâm Cổ để cho hắn tới nơi này.
- Ha....!Haha.....!Trời không diệt ta!
Tưởng Kinh vốn ý thức có chút mơ hồ, sau khi nhìn thấy Chu Phụng trong nháy mắt lấy lại tinh thần.
Không nghĩ tới! Vậy mà có người có thể thoát khỏi tập kích của Bạch Cốt quan và Ngũ Quỷ môn.
Thậm chí còn nhận được Liên Tâm Cổ gọi tới nơi này.
Quả thật là trời không chết ta! Chỉ cần có thể nuốt Chu Phụng, bổ sung một ít huyết khí, hắn liền có thể động đậy.
Trong cơ thể Tưởng Kinh là Huyết Cổ, chỉ cần có lượng lớn huyết khí cung cấp, như vậy có thể nhanh chóng khôi phục thương thế.
- Ngươi! Lại đây! Chặt tay phải đưa tới!
Đối với Chu Phụng, Tưởng Kinh căn bản không có một chút khách khí nào, trong mắt hắn, lúc này Chu Phụng chính là bao máu của hắn.
Hơn nữa Liên Tâm Cổ của Chu Phụng nằm trong tay hắn.
Mặc dù lúc này Tưởng Kinh đã vô cùng nghèo túng, thậm chí vì thoát khỏi địch nhân, ngay cả Huyết Văn Cổ nuôi dưỡng lúc trước cũng vứt bỏ.
Nhưng cũng không phải nhân vật nhỏ như Chu Phụng có thể lay động.
- Được!
Chu Phụng hơi nheo hai mắt lại, sắc mặt bình tĩnh trả lời một chữ.
Sau đó chậm rãi đi về phía trước, bộ dạng bình tĩnh kia, làm cho người ta nhịn không được cau mày.
- Dừng lại! Ngươi cứ đứng ở nơi đó tự đoạn tâm mạch!
Nhìn thấy bộ dáng này của Chu Phụng, ánh mắt Tưởng Kinh cũng nheo lại.
Để tránh tai nạn, trực tiếp để cho Chu Phụng tại chỗ tự đoạn tâm mạch.
Trong giọng nói tràn ngập uy hiếp, lời thoại tiềm ẩn phảng phất là đang nói, nếu Chu Phụng có bất kỳ dị động nào, như vậy