"Đáng tiếc không gặp hung thú có thuộc tính thiên phú..."
Ngày hôm nay Phong Vân đã đi không ít nơi ở trong rừng, có không ít hình chiếu hung thú nhưng đáng tiếc không gặp được hung thú có thuộc tính thiên phú.
Điều này cũng rất bình thường, dù sao ở trong hung thú có rất loài động vật có thuộc tính thiên phú, rất khó để gặp được đặc biệt là hung thú cấp thấp.
"Chẳng qua không sao, cứ từ từ mà tìm rồi sẽ tìm thấy nó."
Hắn có kinh nghiệm phong phú ở trong rừng, chỉ cần không tiến vào trung tâm vòng tròn, lại cộng thên Thốn Du Bộ và Luyện Thể công Kim Chung Quyết cấp Đại thành của hắn có thể nói là như cá gặp nước.
Sau khi trở lại viện phúc lợi, Phong Vân phát hiện trong sân tràn đầy tiếng cười vui vẻ, đồng thời còn kèm theo một mùi thịt thơm ngào ngạt.
Sau khi Phong Vân tiến vào, Phong Tiểu Lan nhìn thấy hắn trực tiếp kéo hắn qua đó, "Nhanh tới đây, ngày hôm nay có một bữa tiệc lớn."
"Làm sao vậy?"
"Không biết là vị nào hảo tâm cho viện phúc lợi chúng ta 20w, viện trưởng tăng thêm đồ ăn cho chúng ta." Trên khuôn mặt tinh xảo của Phong Tiểu Lan tràn đầy nụ cười.
Có thể thấy ở thời đại này, để người bình thường ăn một bữa cơm ngon có bao nhiêu khó khăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phong Vân đi vào, nhìn thấy trên mặt viện trưởng và những đứa trẻ tràn đầy nụ cười, hắn cũng bị lây nhiễm không tự chủ mà lộ ra nụ cười.
Đồng thời trong lòng hắn càng quyết định phải sớm trở thành võ giả, như vậy mới có thể đạt được quyền trú ngụ ở nội thành, còn phải kiếm tiền mua một căn nhà trong nội thành, để viện trưởng và những đứa trẻ cùng tới ở.
Chỉ ở trong căn cứ địa nội thành mới thực sự được đảm bảo an toàn.
.....
Ngày hôm sau,
Lúc Phong Vân tới trường học, lão sư trung niên đã thông báo hắn phải thay đổi lớp, từ lớp Sơ Cấp thăng cấp lên lớp Cao Cấp.
Học viện Võ Đạo Hải Lam chia làm lớp Sơ Cấp và lớp Cao Cấp, trong đó có mười lớp Sơ Cấp, lớp Cao Cấp thì nhiều hơn khoảng hai mươi lớp.
Độ tuổi ở bên trong cũng chênh lệch rất lớn, nhỏ nhất thì giống như Phong Vân khoảng mười lăm mười sáu tuổi.
Còn lớn nhất thì sắp ba mươi tuổi rồi.
Chẳng qua đây cũng là giới hạn, nếu trước ba mươi tuổi chưa đạt tới võ giả thì sẽ bị trường học khai trừ, không được chiếm dụng tài nguyên của trường học.
Mà trong hai mươi lớp Cao Cấp, chân chính đạt tới võ giả dự bị Cấp Cao cũng chỉ có gần một trăm người, những người còn lại đều là võ giả dự bị Trung Cấp.
Phong Vân bị chia làm 12 lớp, tùy theo sự phân bố trong lớp học không được tồn tại quá nhiều ưu khuyết điểm.
Hắn đi tìm giáo viên chủ nhiệm lớp 12, chính là một người đàn ông trung niên đầu hói, nói rõ với ông ấy mình muốn xin nghỉ một thời gian dài.
Bởi vì trong trường học thực sự không có gì có thể dạy đủ Phong Vân.
Bất luận là kinh nghiệm sinh tồn, ý thức chiến đấu hay công pháp tu hành võ kỹ thì trình độ của hắn ngay cả những lão sư này cũng không bằng hắn, còn đợi ở đây làm gì, ngoại trừ lãng phí thời gian thì không có việc gì khác.
Đương nhiên hắn sẽ không nghỉ học, hắn cần phải thông qua cuộc sát hạch của học viện Võ Đạo Hải Lam, có thể thăng cấp tiến vào trong học phủ Tinh Diệu ở nội thành.
Đó là con đường nhanh nhất để tiến vào nội thành.
"Ngươi muốn xin nghỉ? Xin bao lâu?" Lão sư trung niên đầu hói nói.
"Đại khái một hai tháng đi." Phong Vân nói, thực ra hắn muốn nói nửa năm, nhưng ngẫm lại vẫn quên đi.
"Có chuyện gì rất quan trọng sao?"
"Không tiện nói."
Lão sư đầu hói nghe vậy, nhíu mày thành chữ xuyên, "Ngươi vừa đạt được vị trí đứng đầu trong cuộc sát hạch lớp Sơ Cấp, còn phải mượn lí do này để nỗ lực tu hành mới đúng, một hai tháng quá dài rốt cuộc ngươi có chuyện gì cần xử lý cũng phải nói với ta một tiếng, tốt xấu gì ta cũng là thầy chủ nhiệm của ngươi."
Lúc này, Phong Vân bỗng nhiên mở miệng nói: "Lão sư, đánh với ta một trận, người thắng ta ta sẽ không xin nghỉ, ngược lại ngươi phải phê chuẩn đơn xin nghỉ