Võ giả thuộc tính Hệ Kim bàn về tính xuyên thấu ác nghiệt có thể nói là số một trong tất cả các thuộc tính.
Đội chấp pháp không nghĩ tới Phong Vân lại che giấu sâu như vậy, lúc trước lại vẫn luôn nhịn xuống không nói lời nào.
Trên thực tế, nếu như bọn họ biết Phong Vân còn có đồng thời cả Hệ Phong và Hệ Thủy sợ là tròng mắt cũng muốn rớt ra ngoài.
"Phong Vân, phải cẩn thận, đối phương nắm giữ thiên phú Hệ Hắc Ám, chính là sát thủ trời sinh." Chung Đào lớn tiếng nói.
Thiên phú Hệ Hắc Ám?
Phong Vân nghe nói như vậy trên mặt không những không lộ ra lo lắng mà ngược lại còn lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
What? Mỉm cười?
Tiểu đội chấp pháp thấy nụ cười trên miệng Phong Vân suýt chút nữa cho là mình nhìn lầm, xuất hiện ảo giác.
Phong Vân dĩ nhiên vui vẻ, đây không phải là lại có một loại thiên phú thuộc tính đưa tới cửa sao!
"Cảm ơn." Đội viên nữ duy nhất trong đội Tôn Tiểu Mỹ chưa tỉnh hồn nói, một khắc mới vừa rồi cô có cảm giác mình chết chắc rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phong Vân không nói gì, bởi vì một giây này sát thủ đang ẩn nấp trong bóng tối kia lại xuất thủ lần nữa.
Mục tiêu lần này rõ ràng là Phong Vân.
Xoẹt!
Một đạo hàn quang xuất hiện không có chút dấu hiệu nào, không có âm thanh, không có sóng chấn động, tốc độ lại rất nhanh gần như là trong nháy mắt đã đi đến phía sau Phong Vân, đâm thẳng vào huyệt chí mạng của hắn.
Thành viên đội chấp pháp thấy một màn như vậy muốn mở miệng nhưng đã không kịp.
Nhưng vào lúc này Phong Vân bỗng nhiên xoay người giống như đã sớm có dự liệu, bước chân khẽ động giống như Súc Địa Thành Thốn di chuyển tức thời đứng ra xa.
Hàn quang đâm hụt lại ẩn vào trong bóng tối.
Khí tức nặng nề không tiếng động vang vọng ở trong không khí.
Võ giả thuộc tính Hệ Hắc Ám quá đáng sợ, giống như một cái đao không giải quyết được, mỗi giây mỗi phút ngươi đều phải đề phòng nó rơi xuống.
Cái chết không phải là đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là loại thời thời khắc khắc đều bị hành hạ tinh thần này, nhất là ở trong một không gian bị phong bế, chuyện này quả là làm cho người ta không thể chịu đựng được.
"Không nghĩ tới tình báo lại xuất hiện sai lầm, trong thành viên của Huyết Thứ lại có võ giả Hệ Hắc Ám."
Chung Đào khổ sở, tiếp đó hắn nhìn mấy vị đội viên, ngưng trọng nói: "Chờ lát nữa các người nhớ chạy ra bên ngoài, có thể chạy mấy người thì hãy chạy mấy người."
"Đội trưởng..."
Mấy vị đội viên nội tâm nặng nề, sắc mặt vô cùng thống khổ, Tôn Tiểu Mỹ thậm chí còn chảy xuống hai hàng nước mắt rõ ràng.
Một bầu không khí sinh ly tử biệt khuếch tán ra.
Nhưng mà đúng lúc này.
Phong Vân ở một bên bỗng nhiên xuất kiếm, kim mang cũng theo đó điểm điểm tinh quang, chém vào trong bóng tối tốc độ nhanh đến mức khó tin, lóe lên một cái rồi biến mất.
Phốc!
Vốn là trong bóng tối không có vật gì bỗng nhiên lộ ra một nam tử gầy yếu, chỉ thấy cổ họng hắn bị xuyên qua, vẻ mặt không thể tin được nhìn Phong Vân, dường như không nghĩ tới sẽ bị đối phương nhìn thấu dễ dàng như vậy.
Keng!
Phong Vân rung thân kiếm cho hết máu, thu kiếm vào vỏ, sắc mặt bình thản nhìn mấy vị đội viên của đội chấp pháp.
"Nhiệm vụ hoàn thành, đi đây."
Sau khi nói xong hắn lập tức xoay người đi ra ngoài.
Chỉ để lại vẻ mặt mộng mị của các thành viên trong đội chấp pháp.
Bọn họ nhìn tên sát thủ đã biến thành thi thể ngã xuống đất nửa ngày không nói ra được một chữ.
Trên mặt Tôn Tiểu Mỹ nước mắt còn chưa khô.
Đây chính là thực lực của học viên trường cao đẳng sao?
Trong lòng Chung Đào chỉ có một cái suy nghĩ này, cưới tự giễu, thiệt thòi trước đó hắn còn muốn bảo vệ Phong Vân, kết quả xem ra người ta còn lợi hại hơn hắn không biết bao nhiêu lần.
Mà hai đội viên kia cũng đều