Trong đêm tối, dưới ánh trăng, bóng người chạy trốn.
Tốc độ của bốn người này rất nhanh, không bao lâu sau đã đến gần rừng cây nhỏ.
Bởi vì đêm tối, truy đuổi chạy trốn nên bốn người không kịp phân tâm thêm vào đó Phong Vân đạt tới võ giả Trung Cấp dự bị, động tĩnh hít thở rất nhỏ, bọn họ cũng không phát hiện cách đó không xa có người.
Chờ đến khi khoảng cách hai bên chỉ còn lại mười mét, Phong Vân vốn dĩ đang đứng bất động bỗng nhiên gia tốc, bước ra một bước, trong nháy mắt vượt qua Phong Vu Húc, đối diện với ba người côn đồ kia!
Phong Vu Húc theo quán tính xông về phía trước, cảm thấy có tiếng một luồng không khí thoáng qua ở bên cạnh, có một loại cảm giác quỷ dị.
Một tên côn đồ thấy Phong Vân vọt tới, đầu tiên là khẽ run sau đó trên mặt lộ ra nụ cười gằn, tay phải cầm dao giơ lên định đập thật mạnh đến đổ máu ngay tại chỗ.
Nhưng đúng vào lúc này.
Khí huyết cả người Phong Vân bỗng nhiên bùng nổ, thoáng cái đã chạy đến trước người tên côn đồ giống như Ly Huyền tiễn bắt được cổ tay tên côn đồ đồng thời bắp đùi bắp thịt căng ra trong giây lát đầu gối đánh lên đụng mạnh vào bụng tên côn đồ.
Răng rắc!
Theo đó âm thanh nứt xương vang lên, bụng tên côn đồ này lõm xuống, không nhúc nhích, không biết sống hay chết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa đối mặt hắn đã phế được một người.
Mắt hai gã côn đồ khác co rút lại, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, không chút suy nghĩ chém một đao qua.
Mà lúc này Phong Vân đã nắm dao phay của gã côn đồ thứ nhất, nhìn cũng không nhìn một cái đã trực tiếp chém ra một đao.
Trảm Kiếm Quyết!
Phốc! Phốc!
Mũi nhọn lập lèo, tốc độ nhanh như chớp, hai gã côn đồ chỉ cảm thấy trước mặt lóe lên một tia ánh sáng lạnh, tiếp đến cổ họng đau nhói ý thức rơi vào hắc ám.
Phốc! Phốc!
Hai cổ thi thể mềm nhũn ngã xuống đất, máu tươi chảy đầy đất, vừa nhìn đã thấy giật mình.
"Ai! ?"
Phong Vu Húc nghe được âm thanh theo bản năng dừng lại, thấy một màn như vậy liền hỏi một câu.
"Là ta."
Giọng nói bình tĩnh truyền đến, Phong Vân đi ra từ trong bóng tối.
Lúc Phong Vu Húc thấy Phong Vân, trong nháy mắt trên mặt lộ ra vẻ mặt khó mà tin nổi, đầu chấn động hoảng hốt, ngay cả vết thương trên người đang đau cũng quên mất hoài nghi chính mình có phải đang nằm mơ hay không.
Sao lại là Phong Vân! ?
Ở trong ấn tượng của hắn Phong Vân chỉ có một thân thể không được cường tráng như mình, là một con mọt sách lá gan không lớn như mình mà thôi.
Nhưng chính một Phong Vân như vậy lại tiêu diệt ba tên côn đồ sắp bước vào võ giả Sơ Cấp dự bị chỉ trong nháy mắt, làm sao có thể!
Chẳng lẽ là đang nằm mơ?
Phong Vân không để ý đến ánh mắt chấn động của Phong Vu Húc, hắn không hỏi mấy người này lại lịch thế nào và vì sao lại bị đuổi giết, chỉ là nhìn hai mắt của Phong Vu Húc rồi xoay người rời đi.
Người phía sau dường như vẫn còn chìm đắm trong nỗi kinh sợ vừa mới rồi không cách nào thoát ra được, nên cũng không đuổi theo.
Chuyện này đối với Phong Vân mà nói chỉ là một khúc tra xét nhỏ rất nhanh đã không thèm để tâm.
Mà hắn vừa mới bắt đầu nên có chút hơi không thích ứng với việc giết người, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, hắn đã sớm có chuẩn bị tâm lý.
...
Ngày hôm sau, Phong Vân vẫn đi học như thường lệ.
Lúc hắn đi tới trường học phát hiện có một chiếc xe hơi quân dụng dừng trước cửa trường học, điều này làm cho hắn rất hiều kỳ.
Ở thời đại này, vai trò của quân đội dĩ nhiên là vô cùng quan trọng.
Lúc trước khi hung thú tàn phá bừa bãi, chính là quân đội quốc gia hăng hái chiến đầu đẫm máu mới có thể ở dưới hoàn cảnh tứ phía thành lập nên từng cái cơ sở một.
"Có quân nhân tới trường học sao?"
Phong Vân ôm hiếu kỳ đi vào lớp học, phát hiện mọi người cũng đang thảo luận, trên mặt mỗi người đều có chút hưng phấn.
Về căn bản hắn vẫn luôn là một người độc lai độc vãng, cơ bản không có giao lưu gì với các học viên trong lớp cho nên cũng không