Edit: FAFOEVER
Ngứa.
-----------------
【 Mời ký chủ tích cực học tập, tạo ra giá trị tốt đẹp cho cuộc sống, tranh thủ vào được ban nhất, dùng tri thức để thay đổi vận mệnh của chính mình! 】
Rạng sáng khoảng 5 giờ, Hứa Kiều đột nhiên bị âm thanh của hệ thống đánh thức.
Nàng cau mày (⇀_↼), mắt còn chưa mở, cơn buồn ngủ cũng đã tan biến, dùng giọng mũi mới tỉnh giấc mắng hệ thống:
"Mi bị nhiễm virus hay gì?"
Hệ thống nghiêm túc trả lời: 【 Không có.
】
Hứa Kiều: "Vậy mới sáng sớm mà mi lại bày trò gì vậy?"
Hệ thống im lặng, Hứa Kiều đang tính đi ngủ tiếp, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng "ư ử" nhỏ ——
Hiển nhiên là bé cún mà nàng cứu hôm qua và bé đã được làm phẫu thuật xong, chắc là nghe được âm thanh nàng tỉnh lại, cũng không biết là bé nó đang làm nũng hay là đang đói nữa.
Hứa Kiều giơ tay bóp bóp mũi bé cún, nó đáng thương kêu, sau đó có tiếng "ọc ọc" vang lên, thấy vậy nàng đành thở dài, từ trên giường ngồi dậy, nhìn xung quanh phòng rồi chậm rãi đi đến nóc tủ lấy thức ăn cho chó xuống.
Nàng mang dép lê đi, có vài tia nắng sớm chiếu qua mắt cá chân của nàng, càng làm cho hình xăm kia nổi bật hơn trên cổ chân nhỏ xinh.
Nàng đi lấy khay đựng thức ăn*, đặt xuống trước mặt bé cún rồi đổ thức ăn vào, nàng nhìn bé cún ăn và đưa tay nghịch đôi tai xù xù kia.
Nhìn bé cún ăn một lúc lâu, Hứa Kiều sửa lại váy ngủ của mình, nàng cũng không định ngủ tiếp.
Sau khi kiểm tra lại chỗ băng bó của bé cún, thấy băng gạc không bị nó cắn hỏng, nàng đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.
Cửa tủ lạnh bị mở ra phát ra tiếng "Cạch".
Dưới ánh đèn nền vàng, Hứa Kiều đảo mắt nhìn từ rau củ qua trái cây, cuối cùng tìm được một bịch sandwich, đang muốn đóng tủ thì chợt nhớ lại, đột nhiên ở trong đầu nói:
"Mi cảm thấy bây giờ ta với Thẩm Dạ Lam không thân, nước xa không cứu được lửa gần, nhiệm vụ cứu vớt sẽ không kịp thời, cho nên muốn ta đến ban nhất đúng không?"
Hệ thống thành thật trả lời: 【 Đúng vậy.
】
Hứa Kiều xé mở gói sandwich ra đặt ở một bên, lấy một cái chảo từ trên tường xuống, sau khi rửa sạch, nàng đặt lên bếp, thuận miệng nói:
"Ta hiểu mi gấp gáp, nhưng mà ——"
"Tuy rằng trung học mười tám dựa vào xếp hạng bài kiểm tra để phân chia lại ban, thuộc top 200 về văn học và tự nhiên sẽ tiến vào ban trọng điểm, còn không sẽ xếp vào ban bình thường, văn học và tự nhiên sẽ chia riêng, nghệ thuật và thể dục cũng được tách riêng ra, nhưng bài kiểm tra sắp tới đã là vào cuối tuần này rồi."
Hứa Kiều đổ dầu lên chảo, mặt không đổi sắc nói tiếp: "Cứ cho là gần đây ta nhàm chán nên bắt đầu học tập, nhưng lần kiểm tra này, cao nhất cũng chỉ có thể vào ban 7 thôi."
Trung học mười tám, ban có số lẻ thuộc về văn học, ban chẵn là khoa học tự nhiên, ban 1 là ban mũi nhọn của văn học, ban 2 là ban mũi nhọn của khoa học tự nhiên, còn ban 3 đến 10 là ban trọng điểm, sau đó nữa thì mới đến ban 18.
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
2.
Tế Quỷ (Tế Ma)
3.
Khó Dỗ Dành
4.
Sau Xuyên Ác Nữ Ngày Đêm Dính Lấy Ta
=====================================
Ban 19 là về năng khiếu âm nhạc, ban 20 về năng khiếu thể dục.
Hai ban này ngoại trừ Toán Văn Anh, còn lại đều tự dựa vào chính mình, đa số năng lực học đều không cao nên thỉnh thoảng mới có người đạt thành tích cao trong bài kiểm tra*(....)
Nhưng có như vậy đi nữa thì thật sự cũng không đủ thời gian.
Hơn nữa......
Hứa Kiều rất ít khi tập thể dục, nàng cảm thấy hiện tại bản thân chỉ nói về văn học, có lẽ sẽ bắt kịp.
Hệ thống nghe xong cũng không tỏ ý kiến, chỉ bình tĩnh nói: 【 Cố lên.
】
Hứa Kiều "chậc" một tiếng, cảm thấy hệ thống bảo mình vào được ban nhất giống như là mộng tưởng vậy, tại vì nhanh cũng phải 3 tháng, chậm thì nửa năm mới thực hiện được, dù sao nàng cũng không vội.
......
Kết quả một tuần sau, bảng xếp hạng thành tích được công bố——
"Biết gì chưa? Nhất ban có người đi thi trễ rồi bị bỏ thi một môn, xong rồi giờ rớt hạng quá trời luôn."
(;  ̄Д ̄)
"Tui biết, bà nói nữ sinh lạnh lùng với ngầu ngầu kia đúng không?"
( ̄ω ̄#)
"Nói đến ngầu, sao bằng giáo bá tỷ tỷ của chúng ta được......!Trời má ơi, hình như tui mù rồi, bà nhìn thử xem Hứa Kiều đứng hạng bao nhiêu đi?"
Σ (⊙_⊙)
"Má ơi! Nàng xếp hạng 158! Nàng chép bài của ai à?"
(° ロ °)!
"Xuỵt......! Bà không muốn sống hay gì, tui nghe người ta nói nhà nàng có quan hệ đấy, không biết có phải lén tìm lão sư xem đề không......!Nhưng mà nàng không phải vẫn luôn ở ban 20 sao? Tự nhiên đùng cái nhảy lên ban trọng điểm chi vậy?"
( • ̀ o • ́)
"Bà hỏi tui làm gì, có giỏi thì đi hỏi chính chủ đi?"
(눈 _ 눈)
Phía trước bảng xếp hạng là từng lớp người đứng, tiếng thảo luận ầm ĩ, có thanh âm sốt ruột tìm thành tích của mình, còn có thanh âm nói chuyện phiếm, các thanh âm này hỗn tạp vào nhau, từ đám đông truyền ra ngoài.
Hứa Kiều đã sớm biết được thành tích của mình từ đàn em Tô Hi, tiết tự học liền lấy sách vở từ trong hộc bàn ra, cầm lên rồi rời đi mà không quan tâm đến những ánh mắt phức tạp đang nhìn mình kia.
Chắc bởi vì quá nổi tiếng ở trong trường, khi nàng ôm sách vở đi ngang qua hành lang, nàng luôn cảm nhận được những ánh mắt đánh giá mình, nhưng nàng không quan tâm lắm, vẫn cứ tự nhiên đi tới nơi cần đến.
Cũng không để ý người khác nghĩ gì về mình.
Cho đến khi đến cửa sau ban 7.
Nàng nhìn thấy một nữ sinh mang balo, ôm chồng lớn sách vở, hơi cúi đầu nhìn khá u tối——
Là Thẩm Dạ Lam.
Đối phương ngẩng đầu lên, khoảnh khắc chạm mặt nhau, nữ sinh đột nhiên giật mình, ban đầu ánh mắt nặng nề, giờ lại như sương mù tan đi, trở nên trong veo.
Hứa Kiều gật đầu, coi như là chào hỏi.
Thẩm Dạ Lam hơi ngưng thở, lập tức nhớ tới giấc mơ trước kia, rõ ràng là đã trôi qua cả một tuần nhưng khi đột nhiên gặp lại Hứa Kiều, những hình ảnh không dành cho trẻ em kia lại bắt đầu hiện lên trong đầu, giống như đang nhắc nhở là cô đã từng có ý nghĩ dơ bẩn như thế nào.
Cô theo bản năng muốn tránh đi nhưng không biết nên tránh thế nào, im lặng một lúc lâu, cuối cùng khi Hứa Kiều đi ngang qua mình, cô mới nói được một câu:
"Cậu......!Bé cún cậu mang đi cửa hàng thú cưng lần trước đã khỏe hơn chưa?"
Kỳ lạ, lời vừa mới nói ra, giống như là cô cùng Hứa Kiều rất thân quen vậy.
Hứa Kiều gật đầu, đang muốn nói gì đó, vừa liếc mắt qua thoáng nhìn thấy một