Edit by An Nhiên
Trì Diên đột ngột bừng tỉnh từ trong giấc mộng , trong lúc bất tri bất giác mồ hôi lạnh đã ướt sũng áo ngủ bằng vải bông, trái tim vẫn đang đập thình thịch, một tiếng lại một tiếng, như nhịp trống rối loạn.
Cậu run rẩy mở mắt, trông thấy tia sáng đèn giường màu cam ấm áp, phòng khách bên ngoài cũng đang bật đèn sáng trưng, lại đưa tay sờ mặt dây chuyền bằng ngọc đeo trên cổ, lúc này mới âm thầm dãn ra một hơi.
Cậu mơ tới bản thân lúc còn đang học đại học.
Trì Diên nhớ đến căn phòng ngủ thời đại học, lúc ấy một phòng bốn người ở, giường trên bàn dưới, trong phòng không có buồng vệ sinh, phòng tắm, phòng đánh răng rửa mặt, toilet đều ở trong hành lang, cách mấy phòng ngủ lại xây một cái.
Cậu mơ thấy mình ra ngoài đi nhà cầu, sau khi trở về lại phát hiện phòng ngủ đã đóng cửa, cậu ra sức kêu to, đập cửa, nhưng bên trong không hề mở. Cậu gào lớn tên bạn cùng phòng, nói “Tớ Trì Diên đây, mau mở cửa”, thế nhưng không có tác dụng.
Cậu có thể nghe thấy tiếng động bên trong, cũng không biết vì sao có thể lờ mờ thấy được cảnh tượng bên kia cánh cửa, cậu nhìn thấy ba người bạn cùng phòng đều ở trong đó, nhưng bên trong còn có một “Trì Diên”, “Trì Diên” kia nói: “Không nên mở cửa, thứ bên ngoài không phải người.”
Mà đám bạn cùng phòng sớm chiều chung đụng với cậu lại đang đứng chung một chỗ với thứ kia, đem cậu nhốt ở ngoài cửa.
“Trì Diên” núp sau lưng bạn cùng phòng tựa hồ cũng nhìn thấy cậu, đột nhiên hướng về phía cậu ngẩng đầu, nhếch môi, nở nụ cười.
Đúng lúc này Trì Diên bừng tỉnh.
Trì Diên cũng không phải người theo chủ nghĩa duy vật, hoặc là nói cậu một chút cũng không duy vật. Cậu không có năng lực gì khác thường, cũng không giống “Âm Dương Nhãn” có khả năng nhìn thấy quỷ thần như tiểu thuyết giả tưởng trên TV miêu tả, nhưng cậu có thể cảm nhận được sự tồn tại của những thứ kia. Chúng rình mò trái phải, vờn quanh cậu, đầy bụng ác ý.
Cậu có khả năng cảm ứng được sự tồn tại của những thứ này từ rất sớm, nhưng cậu sợ hãi, không dám nói với ai, cho đến khi mười tuổi năm đó cậu bị người đẩy xuống từ trên cầu thang trung tâm thương mại, may mà không xảy ra vấn đề gì lớn, hệ thống giám sát của trung tâm thế nhưng lại hiển thị xung quanh cậu không một bóng người, là cậu tự mình ngã xuống. Bà ngoại vào viện chăm sóc cậu, thời điểm thay quần áo cho cậu phát hiện sau lưng cậu có một dấu bàn tay hơi nhỏ màu đỏ, gần như nhìn không thấy.
Bà ngoại quá sợ hãi, bấy giờ mới để tâm đến việc này, ngày đêm tự mình ở phòng bệnh trông coi cậu, chờ tình trạng của cậu chuyển biến tốt liền dẫn cậu đi bái phỏng một đạo quán rất nổi danh.
Trì Diên còn nhớ vị đạo nhân đã không còn nhỡ rõ mặt kia buộc một sợi dây bình an màu đỏ lên tay cậu, trầm giọng dặn dò: “Cách những thứ kia xa một chút, bọn chúng muốn hại chết con, chiếm lấy con.”
Khi đó Trì Diên còn tỉnh tỉnh mê mê, sau khi về nhà một tháng, một ngày nọ lúc vừa cơm nước xong, dây bình an thế nhưng lại tự nhiên đứt thành hai đoạn, chỗ đứt bị đốt trụi thành màu đen, giống như bị ai đó dùng thuốc lá đốt lìa.
Bà ngoại kinh hãi, lại vội vàng mang cậu đi thăm hỏi vị đạo nhân lúc trước, đạo nhân rồi lại không gặp bọn họ, chỉ bảo đồ đệ chuyển lời, nói Trì Diên trời sinh thân thể cực hư (hư nhược), bản thân đạo hạnh chưa đủ, không bảo vệ được cậu, kêu bọn họ đi thỉnh cao minh khác. Bất luận van xin như thế nào đạo nhân cũng không chịu gặp lại Trì Diên, cuối cùng không có cách nào khác chỉ gọi bà ngoại vào nói chuyện.
Bà ngoại sau khi đi ra vành mắt đỏ ửng, tựa hồ đã khóc, bà dẫn Trì Diên rời đi, lại cố gắng tiếp tục đi cầu những “Cao nhân” khác, nhưng vị đạo nhân lúc trước bản lĩnh cao bối phận lớn, các đạo quán nghe nhắc đến đạo nhân đó đều nói mình đạo hạnh chưa đủ, căn bản không dám thử, rối rít từ chối.
Đoạn thời gian kia nếu không phải bà ngoại một tấc không rời trông coi cậu, có lẽ Trì Diên đã sớm mất mạng. Mà bởi sự cố ngã ở cửa hàng bị thương lúc trước, cậu vừa vặn nghỉ ngơi ở nhà, có lão nhân chặt chẽ trông coi mới tránh được rất nhiều nguy hiểm. Mãi cho đến sau này không biết bà ngoại nghe được gì đó, cầu cứu nhà mẹ đẻ của mình, hao hết tâm tư lấy được một mặt dây chuyền ngọc nghe nói là linh ngọc tổ truyền, dùng dây bình an xâu lại cho Trì Diên đeo bên người, tình hình mới khá hơn.
Trì Diên vẫn như trước có thể cảm nhận được cảm giác rình mò như hình với bóng không gạt đi được kia, thậm chí dường như nghe được chúng phát ra những âm tiết vô nghĩa ngập tràn ác ý, nhưng trong vô hình tựa hồ có một tấm màn ngăn cách cậu với chúng, khiến cho những thứ kia cũng không có cách nào dễ dàng tiếp cận Trì Diên, tạo thành tổn thương thực sự đối với cậu nữa.
Chỉ có điều gần đây tác dụng bảo vệ của ngọc dường như đang suy yếu, Trì Diên có thể cảm giác được, những thứ kia cách cậu càng ngày càng gần, càng ngày càng không kiêng nể gì cả.
Năm cậu chín tuổi, cha mẹ gặp tai nạn giao thông, sau đó cậu vẫn luôn được ông bà ngoại nuôi dưỡng, Đại học năm hai ông ngoại qua đời, mùa