Người này là quản gia nhà Hứa Thụy, mà đại quản gia trong lời ông là đại quản sự của toàn bộ Hứa gia, hầu hạ Hứa lão gia tử.
Hứa Thụy nghe tin xong theo quản gia đi ra ngoài, còn lại hai người Trì Diên và Hứa Hân trong phòng.
Trì Diên nghe được cảm thấy nghi hoặc, quay đầu hỏi Hứa Hân: "Chuyện này là thế nào? Sao quản gia nói người đã chết từ ba ngày trước mà cậu lại nói đêm trước còn thấy người đó? Ai thế?"
"Lâm Nhị tẩu là bà con xa nhà bọn tôi, chồng bà ấy mất sớm, một mình bà nuôi con trai, giúp việc lặt vặt trong tộc, khi tôi còn nhỏ bà ấy từng chăm sóc hai anh em tôi mấy ngày, về sau Lâm Trụ – con trai bà trưởng thành thì ở trong tộc giúp phụ việc luôn, mấy ngày tế lễ này cậu ta vẫn giúp đại quản gia chịu trách nhiệm mua đồ và tiếp đón các thiên sư tới tham gia, kết quả từ sáng nay không ai trông thấy cậu ấy. Bởi vì từng được Lâm Nhị tẩu chăm sóc nên hai anh em bọn tôi coi như cũng quen thuộc, dặn quản gia lưu tâm tin tức về cậu ấy, tìm được người thì trở lại nói cho bọn tôi biết một tiếng. Không nghĩ tới cuối cùng lại thành ra thế này."
Nói đến đây cô lại nhíu mày: "Nhưng chuyện này không hợp lý, khuya hôm trước tôi thực sự đã nhìn thấy Lâm Trụ, cậu ấy còn hỏi tôi sống bên ngoài có tốt không, nói chuyện với tôi một lúc. Cả ngày hôm qua tụi mình ở cùng nhau, tuy không gặp cậu ấy nhưng đêm qua có tiệc, Lâm Trụ vẫn luôn bận rộn trù bị sắp xếp chỗ ngồi cho khách mới đến. Rất nhiều người ở Hứa gia trông thấy cậu ấy. Sau khi cậu ấy mất tích cũng có không ít người nói đêm qua đã thấy cậu ấy dọn tiệc tàn xong mới trở về phòng. Nơi này nhiều thiên sư như vậy, sao có thể ngay cả người hay quỷ cũng không nhận ra."
Hơn một giờ sau Hứa Thụy trở lại, nói cho bọn họ biết thi thể đó đúng là Lâm Trụ, căn cứ vào tình trạng thi thể cũng nhận định thật sự đã chết ba ngày trở lên. Nhưng Lâm Trụ không có khả năng đã chết từ lâu như vậy, cho nên chỉ có thể giải thích là do yếu tố gì đó hoặc thứ gì đó trong rừng đã đẩy nhanh quá trình thối rữa của thi thể.
"Đã thử chiêu hồn chưa anh?" Hứa Hân hỏi. Người mới đi không lâu, đây lại là nơi Lâm Trụ sống từ nhỏ, cũng không phải tự nhiên mà chết, theo lý mà nói sẽ dễ chiêu hồn, đến lúc đó rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào chỉ cần hỏi là biết.
"Chiêu rồi." Hứa Thụy nói, "Đại bá đi, ban đầu là một người của Bàng gia chiêu, thử ba lượt không được, sau đó đại bá tự mình chiêu hồn, không chiêu được, dùng cờ dẫn hồn cũng vẫn không được."
"Dùng cờ dẫn hồn cũng không được?" Hứa Hân nói.
Hứa Thụy gật đầu: "Ừ. Nhưng thôi, đừng suy nghĩ nữa, đại bá đã cho người đi điều tra rồi."
Cờ dẫn hồn là pháp khí gia truyền của Hứa gia, có hiệu quả trong việc dẫn hồn chiêu hồn, dù là người bình thường không biết thuật pháp nếu dùng cờ dẫn hồn cũng có thể chiêu hồn thành công, huống chi là đại bá nhà Hứa Thụy. Mà người bình thường không thể vãng sinh nhanh như vậy, trường hợp này chỉ có hai khả năng, một là người đã khuất không còn vương vấn gì với thế gian, đã nhanh chóng vãng sinh, hai là bị người mưu hại, ngay cả hồn cũng không còn. Trường hợp của Lâm Trụ, hiển nhiên loại thứ hai có khả năng hơn.
Vì việc này mà bầu không khí ở Hứa gia, kể cả giữa hai anh em Hứa Thụy đều có phần nặng nề, thời điểm xe Diệp gia xe tới đón Trì Diên, Hứa Thụy cũng chỉ giúp cậu xách đồ, dặn dò cậu tự chăm sóc bản thân cho tốt, thậm chí không còn tâm tư đi trêu chọc cậu với Diệp Nghênh Chi.
Sau khi trở lại Diệp gia, Diệp Nghênh Chi đã bày sẵn một bàn cơm chờ cậu, trên bàn thậm chí còn có một bình rượu đế.
Trì Diên thu dọn đồ xong ngồi xuống, nếm thử một miếng, biết không phải do Diệp Nghênh Chi làm thoáng an tâm, ngay sau đó lại trông thấy Diệp Nghênh Chi rót rượu cho hai người, lập tức nóng nảy: "Nghênh Chi ca ca, ca còn uống rượu ư?" Cậu nhớ rõ trước kia những thứ như rượu, thuốc lá, đồ ăn sống lạnh chua cay Diệp Nghênh Chi đều phải kiêng.
"Thỉnh thoảng uống một chút không sao, thầy thuốc nói còn tốt cho sức khỏe. Hơn nữa uống xong cơ thể cũng ấm hơn." Diệp Nghênh Chi rất tự nhiên mà giải thích. Nhưng trong đầu thì chuyển ý nghĩ khác, A Diên gan nhỏ như vậy, lại ngốc, không huých cậu một cái thì e là sẽ chỉ dám giả bộ ngây ngô liếm liếm mình, thật sự hôn thì không. Phải cho cậu uống chút rượu để tăng thêm dũng khí.
Trì Diên bán tín bán nghi, nhưng bình thường ông ngoại cậu cũng thích uống một chén nhỏ lúc ăn tối, cũng đã nói những loại rượu làm từ gạo uống ít vô hại, nên cậu đành miễn cưỡng nhận lấy: "Vậy ca cũng không được uống nhiều."
Diệp Nghênh Chi dường như rất thích Trì Diên quản hắn thế này, nghe vậy cũng không giận, cười cười nói: "Được, ca ca chỉ uống một chút. A Diên thì uống nhiều chút được không?"
Trì Diên nhìn chằm chằm Diệp Nghênh Chi uống, bất tri bất giác bản thân cậu đã uống hai ba chén. Bình thường cậu chỉ uống tối đa một chén với ông ngoại, nào có tửu lượng tốt đến thế, thời điểm chén thứ ba vào bụng đã say, mềm nhũn nằm trên bàn, chỉ cảm thấy đầu cũng nâng không nổi.
Cậu thật vất vả ngẩng đầu, trông thấy nam nhân đang đoan chính ngồi đối diện mình, nhất thời không biết là thật hay mộng, chống mép bàn đứng dậy, lảo đảo chạy tới, ngồi lên đùi Diệp Nghênh Chi, không nói một lời mà ôm cổ đối phương.
Diệp Nghênh Chi vui vẻ: "Hôm nay A Diên thế nào lại ngoan với ca vậy?" Hắn thừa biết bản thân dụ Trì Diên uống nhiều mà còn nghiêm trang tỏ vẻ quân tử chính phái, cố ý giả bộ cái gì cũng không biết.
Trì Diên dựa sát vào, dùng mặt cọ cọ phần cổ mát lạnh của Diệp Nghênh Chi, say rượu làm mặt cậu hồng hồng, mang theo sinh khí và nhiệt khí say lòng người: "A Diên nhớ ca ca." Cậu từ từ nhắm mắt, nhỏ giọng nỉ non.
"Câu này hôm qua em nói rồi." Diệp Nghênh Chi nhẹ nhàng vuốt ve phần gáy mềm của cậu, mặt không gợn sóng, giống như không chút dao động.
"... Em thích Nghênh Chi ca ca."
" Câu này hôm qua cũng đã nói."
Trì Diên mở to mắt, mờ mịt vô thố mà nhìn nam nhân, tựa hồ không biết còn có thể nói gì.
"A Diên không còn gì khác muốn nói với ca ca sao? Có gì còn nhiều hơn cả thích?" Diệp Nghênh Chi từng