Diệp Nghênh Chi không có cách nào, đành mở di động tải ứng dụng giao thuốc toàn thành phố trong 24h, mua loại thuốc hạ sốt thường dùng. Vừa chờ thuốc giao đến vừa ôm Trì Diên cách một lớp chăn.
Trì Diên cảm thấy nóng, lại bị hắn quấn trong chăn không hở chỗ nào, khó chịu đến nỗi phát ra tiếng khóc nhỏ.
Diệp Nghênh Chi ôm cậu thầm thì "Em khóc đi, khóc rồi có thấy dễ chịu hơn không? Lần đó ca ca bởi vì em khóc mà mềm lòng buông tha, không phải em còn khóc lớn hơn sao." Ngoài miệng nói lời ám muội, thực tâm lại đau lòng không thôi, hận không thể bệnh thay cậu, nhưng không có cách nào.
Dẫu có tất cả sức mạnh, hắn vẫn không thể quản được sinh lão bệnh tử của nhân thế.
Nửa giờ sau thuốc được đưa đến, Diệp Nghênh Chi dỗ Trì Diên cuốn cậu thành cái bánh đặt trên giường, đi mở cửa lấy thuốc, sau đó lại lấy nước mang thuốc đến cho cậu uống.
Trì Diên trong lúc nửa tỉnh nửa mê không tìm thấy hắn, gấp đến mức lăn lộn lung tung, chỉ chốc lát chăn đã bị tung ra hết.
Diệp Nghênh Chi mở đèn ngủ, đặt thuốc với nước lên tủ đầu giường, vội vàng cuộn cậu lại ôm vào ngực. Trì Diên vẫn nhắm mắt nhưng khóe mắt đã hơi ánh nước, đưa ngón tay sờ thử, ướt nhẹp.
Thật sự khóc.
Diệp Nghênh Chi "Hừm" rồi một tiếng, nội tâm mềm ra, giống như đâm một cái tim cũng có thể thoát nước, quả thực không có cách nào với Trì Diên. Huống chi hiện tại Trì Diên đang sốt mê man, hoàn toàn không thèm nói lý, chỉ mềm nhũn dính lấy hắn.
Diệp Nghênh Chi chỉ có thể dỗ cậu như dỗ con nít: "Ca ca ở đây, ca ca vừa đi lấy thuốc cho A Diên. Hôn một cái được không?"
Hắn nói xong hôn hai má Trì Diên, Trì Diên liền ngoan ngoãn trong chốc lát.
Diệp Nghênh Chi cười cười, thừa cơ dỗ dành cậu: "Ngoan, bảo bối uống thuốc đi, uống xong ca ca lại thương em."
Trì Diên uống thuốc rất phối hợp, không nháo, uống xong cũng không gây chuyện, cách một lớp chăn được Diệp Nghênh Chi ôm trong ngực yên lặng mà ngủ. Nhưng một lát sau cậu lại cảm thấy không thoải mái, nhỏ giọng rầm rì, chui vào trong lòng Diệp Nghênh Chi.
Diệp Nghênh Chi duỗi tay vào chăn sờ thử, chăn hơi ẩm, tất cả đều là mồ hôi của Trì Diên.
Tay hắn lạnh, không dám trực tiếp chạm vào người Trì Diên, nhưng có thể đoán được người Trì Diên có lẽ cũng đã ướt đẫm, chắc chắn không thoải mái. Vì vậy lại tìm một chiếc chăn khác, nhanh chóng quấn Trì Diên vào chăn mới khô ráo, gạt chăn cũ qua bên kia giường, không dám để Trì Diên bị dính gió.
Đổi chăn xong Trì Diên rõ ràng đã bớt khó chịu hơn, nhưng cậu đang bệnh, vẫn chưa hạ sốt, dù thế nào cũng sẽ không thoải mái, chôn trong ngực Diệp Nghênh Chi nhỏ giọng rầm rì, dụi mặt vào ngực hắn.
Diệp Nghênh Chi đành phải ôm cậu cách một lớp chăn như trước, tay vỗ nhè nhẹ. Trong lòng nghĩ nhà nào đụng trúng tiểu bảo bối này cũng đều hết cách, ai bảo A Diên lại rơi vào tay mình chứ, nhưng nếu A Diên rơi vào tay người khác, có lẽ hắn sẽ nổi điên.
Qua một đêm như vậy, hôm sau Trì Diên ngủ đến mười giờ mới tỉnh, lúc phát hiện mình nằm trong ngực Diệp Nghênh Chi lập tức lắp bắp, nhìn bốn phía xung quanh, đây lại đúng là nhà mình với ngoại.
Cậu đã hạ sốt nhưng vẫn yếu, cả người bủn rủn vô lực, đưa tay chống giường ngồi dậy nhìn Diệp Nghênh Chi: "Nghênh Chi ca ca, sao ca ca lại tới đây? Ca ca đến đây lúc nào? Vào bằng cách nào?"
Cậu vừa vất vả đứng lên, Diệp Nghênh Chi lại ấn cậu về nhét vào chăn: "Hôm qua làm việc xong muốn đến đây nhưng đến hơi muộn, vốn định xem em đã ngủ chưa, kết quả phát hiện em ngay cả cửa cũng không khóa nên cứ vậy đi vào. May mà người vào là ta."
Trì Diên đỏ mặt "Vâng" một tiếng. Cậu cũng không nhớ rõ rốt cuộc mình đã khóa hay chưa, theo lý mà nói cậu có thói quen khóa cửa, nhưng nghe vậy cũng hơi chột dạ, không chút nghi ngờ Diệp Nghênh Chi đáp: "Chắc hôm qua về xong mệt quá nên em quên mất."
Nói xong cậu đột nhiên nhớ tới thứ ở Trì gia, lại vội vã chui ra ôm cánh tay Diệp Nghênh Chi: "Nghênh Chi ca ca, thứ ở Trì gia kia rốt cuộc là gì? Cuối cùng hắn thế nào?"
Diệp Nghênh Chi nằm xuống cạnh cậu, lại nhét cậu vào chăn rồi mới chậm rãi nói: "Việc này nói ra rất dài. Đầu tiên, hơn hai mươi năm trước khi em còn chưa ra đời, có một du hồn dùng bí thuật cố gắng chống đỡ tìm đến cha ta cầu cứu, chính là tổ phụ Trì Lâm Sinh của em, khi đó thân xác ông ấy đã bị những thứ khác chiếm được, xin giúp đỡ cũng vô ích. Trì gia cùng Diệp gia dù sao cũng là người thường, vẫn âm thầm có mấy thứ không sạch, cha ta nhất thời không biết nên giúp ông ấy thế nào, bèn dùng bí thuật gia truyền để ông ấy sống nhờ trên người một cỗ hoạt thi (*xác sống), giấu bên trong Diệp gia. Lúc đó nghe nói thứ đang thế thân "Trì Lâm Sinh" kia cũng không có động tĩnh gì, người Trì gia cũng không phát hiện tim Trì lão gia tử đã đổi. Nhưng con người dù sao cũng không thể sống mãi trong thân xác quỷ thi, thời gian dần qua Trì Lâm Sinh được dưỡng trong vỏ bọc hoạt thi ở Diệp gia bắt đầu lâm vào điên cuồng hỗn loạn, nếu nói ông mới thật sự là Trì lão gia tử, e rằng cũng chẳng ai tin. Chuyện cứ kéo dài mãi như vậy, ta cũng là sau khi tiếp nhận Diệp gia mới biết