Câu nói này như một quả chùy, từng chữ một dội vào tim Trì Diên.
Tim Trì Diên lập tức đập mạnh, dự cảm xấu dâng lên trong cổ, cậu cảm thấy cuống họng khô lại, cuối cùng chỉ nhẹ giọng nói: "Đại Tống, vụ án này rất bất thường, trước mắt cậu tìm cớ không tham gia được không? Xin nghỉ ở nhà mấy hôm chăm sóc Quyên Quyên chẳng hạn." Cậu không lo được cho quá nhiều người, nhưng cậu hy vọng bạn bè quanh mình đều có thể bình an.
Tống Cẩm không đáp lại ngay: "Thước Kẻ, ý cậu là có thứ kia quấy phá? Ừm... Tôi sẽ nói với sư phụ, cũng sẽ chú ý hơn, cậu yên tâm."
Trì Diên thở dài, hiểu rằng Tống Cẩm chắc chắn sẽ không dễ dàng rời khỏi vị trí công tác, huống chi mình cũng không dám chắc trường hợp trước mắt đúng như mình nghĩ, cũng không biết khuyên nhủ như thế nào, đành trò chuyện thêm đôi câu với Tống Cẩm, hỏi tình hình Đào Quyên Quyên và bào thai trong bụng gần đây, sau đó Tống Cẩm tạm biệt cậu rồi đi về.
Ông ngoại từ phòng ngủ đi ra, chắp tay sau lưng bước đến ban công phòng khách, nhìn sắc trời bên ngoài lẩm bẩm: "Sắp mưa rồi."
Mùa này thành phố R vốn nhiều mưa, Trì Diên đang rửa chén Tống Cẩm dùng thuận miệng đáp: "Không sao đâu ngoại, Đại Tống có xe rồi."
Ông ngoại nói không sai, đêm đó mưa tầm tã trút xuống thành phố R. Trên đường hầu như không có người đi, ngay cả xe cộ cũng ít hơn mọi khi rất nhiều, nằm trên giường cũng có thể nghe thấy tiếng mưa nặng hạt không dứt, tiếng ô tô thỉnh thoảng chạy qua rẽ nước 'Ào Ào' cùng với tiếng cây cối rung lắc trong gió.
Giữa đủ loại âm thanh hỗn tạp bên ngoài, bên trong lại càng trở nên yên tĩnh, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng gõ cửa theo nhịp.
Lúc này đang là nửa đêm, Trì Diên vì nghĩ đến câu nói kia của Tống Cẩm mà mãi không ngủ được, đang cầm điện thoại chơi, nghe thấy tiếng động lập tức dừng động tác trên tay, nghiêng tai cẩn thận nghe—— thật sự có người đang gõ cửa nhà.
Cậu ngồi dậy, trở mình xuống giường đi về phía phòng khách tối om, bụng hơi bất an lại có vài phần chờ mong. Trì Diên đi tới trước cửa, trước tiên mở cánh cửa gỗ, thông qua mắt mèo trên cửa chống trộm nhìn ra ngoài, thoáng thấy một bóng người mặc đồ đen cao gầy.
Cậu không nhịn được nâng khóe môi, một tay mở cửa chống trộm.
Khí lạnh cùng hơi nước theo nam nhân tràn vào. Hắn trở tay gài cửa lại, vừa đến huyền quan lập tức ôm cậu vào ngực.
Trì Diên cũng thuận thế ôm lại hắn, có chút ỷ lại mà dán lên hắn: "Nghênh Chi ca ca, sao muộn thế này rồi còn tới?"
Diệp Nghênh Chi "Ừ" rồi một tiếng, lại không trả lời, hỏi ngược lại: "Sao muộn thế này còn chưa ngủ?"
Ông ngoại vẫn đang ngủ trong phòng, theo lý mà nói bây giờ ngoại không cần ngủ nữa, nhưng cũng giống như tập thể dục buổi sáng, ngoại vẫn duy trì thói quen nghỉ ngơi buổi tối. Trì Diên sợ làm ồn đến ngoại bèn kéo Diệp Nghênh Chi về phòng mình.
Trong phòng ngủ không bật đèn, chỉ có một chiếc đèn đọc sách đang mở đặt trên bàn. Diệp Nghênh Chi cởi áo khoác treo vào tủ quần áo của Trì Diên, ngồi trên giường bắt đầu cởi nút áo sơmi, Trì Diên ngồi xuống bên cạnh cởi giúp hắn, vừa cởi vừa nói: "Không ngủ được."
"Không ngủ được..." Diệp Nghênh Chi nhắc lại lời cậu, hơi ngửa người ra sau, trong mũi khẽ hừ một tiếng, duỗi tay ấn lưng Trì Diên ngã xuống người mình, "Ừ, vậy đêm nay hảo hảo hầu hạ ca ca là ngủ được."
Trì Diên tức hắn không biết học ở đâu không đứng đắn như vậy, song lại đau lòng bệnh tình của hắn, dù sao cơ thể Diệp Nghênh Chi cũng không tốt, đành phải thuận theo hắn, giận cũng không nỡ giận. Diệp Nghênh Chi muốn cái gì thì cho cái đó, để Diệp Nghênh Chi tận hứng, làm đi làm lại rất lâu, mà sau đó đúng là ngủ được thật như lời Diệp Nghênh Chi, hơn nữa ngủ rất ngon.
Nhưng Trì Diên nghĩ đến ông ngoại cũng không dám tham ngủ, sáng 8h30 đã rời giường, tính ra ngủ chưa đến ba tiếng. Cậu giới thiệu Diệp Nghênh Chi cho ngoại, nói cho ngoại biết đây chính là người bạn rất giỏi mà cậu nhắc đến, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hai ngày này sẽ có thể đưa ngoại đi.
Ông ngoại nhìn Diệp Nghênh Chi cười gật đầu, không nói gì.
Ăn sáng xong Trì Diên rửa bát trong bếp một mình, ông ngoại im lặng đi tới, đứng sau cậu nhỏ giọng nói: "Tiểu Diên à, con nói cho ngoại nghe, người bạn kia của con rốt cuộc lai lịch thế nào?"
Trì Diên suy nghĩ một chút đáp: "Nhà anh ấy giống Trì gia, cũng làm thiên sư. Nhưng anh ấy giỏi hơn gà mờ như con nhiều, tính tình cũng rất tốt, lớn lên cùng con từ nhỏ, ngoại yên tâm."
Trong con ngươi đục ngầu của ngoại vẫn hiện vẻ lo lắng: "Nhưng Tiểu Diên à, ngoại nhìn con, nhìn lão Lý, tiểu Tống, bọn họ đều là nhân dạng, là hình người; nhưng không nhìn ra người bạn kia của con là hình gì, ngoại chỉ thấy một khối đen đặc, chỉ toàn quỷ khí và âm khí... Ngoại sợ, ngoại không đi cũng được, không thể đầu thai cũng được, nhưng Tiểu Diên, con nhất định không được vì ngoại mà chọc vào thứ không nên chọc."
Trì Diên vội vàng trấn an: "Không có việc gì mà, ngoại đừng lo quá, nhà anh ấy tu quỷ đạo, thoạt nhìn hơi khác nhưng không có vấn đề gì đâu." Huống hồ chuyện chọc vào gì đó, cho dù không vì chuyện của ngoại thì cậu cũng đã sớm chọc phải Diệp Nghênh Chi rồi.
Thấy Trì Diên tỏ vẻ thân thiết tin tưởng lại nghe cậu giải thích như vậy, vẻ lo lắng trong mắt ngoại thoáng nhạt đi, nhưng một mối lo khác trong lòng lại lớn thêm—— đây chỉ là trực giác của ngoại, trực giác cảm thấy đó không phải là thứ gì tốt, cháu ngoại của mình thân cận thứ kia như vậy, chỉ sợ sẽ bị ăn đến mẩu vụn cũng không còn.
Nhưng giống như Trì Diên không thể bởi vì dự cảm bất an mà khuyên Tống Cẩm tạm ngừng công tác, ông