"... Đã chết?" Trì Diên không thể tin mà nhìn hắn.
Trên gương mặt cứng đờ của Tống Cẩm cố nặn ra một nụ cười khổ: "Không sai, tôi đã chết rồi, nhưng tôi lại quên mất cho nên vẫn ở cùng mọi người như trước kia... Nhưng hôm nay lúc...tỉnh lại, tôi phát hiện tay mình đang đè trên cổ Quyên Quyên... Tôi đã suýt giết chết cô ấy." Nói đến đây hắn cúi đầu xuống, nhìn hai tay của mình, đôi bàn tay dày rộng đáng tin cậy vẫn đang khẽ run.
"Cảm giác này giống như bị ma ám, tôi rất sợ hãi, vội vã chạy ra khỏi nhà, sau đó rốt cuộc tôi nhớ ra rằng mình đã chết, thời điểm đang điều tra vụ án bị ác quỷ ẩn náu gần thi thể nạn nhân hại chết." Hắn thống khổ ôm đầu, "Tôi cũng đã biến thành quỷ."
Trì Diên sững sờ nhìn hắn, theo lời hắn nói, từng luồng khí đen xen lẫn màu máu tươi túa ra từ trên người Tống Cẩm, mắt hắn cũng trở nên đỏ quạch. Người bị quỷ hại chết, thông thường sẽ bởi vì đột tử mà biến thành oán quỷ hoặc ác quỷ, sau đó không tự chủ được mà đi hại người sống bên cạnh. Tống Cẩm nói không sai, "Hắn" đã biến thành oán quỷ.
"Tôi không biết phải làm gì, tôi sợ tôi không khống chế nổi bản thân lại trở về hại Quyên Quyên và con nên bèn nuốt lá phù cậu cho lúc trước. Bây giờ tôi cảm giác khí lực trên người càng lúc càng yếu, chắc là tôi sắp đi rồi. Thước Kẻ, giờ tôi coi như là người anh em đã chết của cậu, sau cùng có một yêu cầu quá đáng, xin nhờ cậy cậu chăm sóc Quyên Quyên và đứa bé giúp tôi." Tống Cẩm nói xong toàn thân trở nên càng lúc càng nhạt, cuối cùng hóa thành một làn khói đen miễn cưỡng có thể nhìn ra hình người. Làn khói hướng về phía Trì Diên bái lạy, sau đó dần tan biến.
Cảm giác rét lạnh trong phòng theo đó cũng tiêu tán, Trì Diên ngẩn người, sờ lên hốc mắt đã ướt, che mặt mắng: "Xảy ra chuyện tại sao không tới tìm tôi chứ, cậu làm vậy, chính là hồn phi phách tán rồi..."
Nhưng có mắng nữa cũng không thay đổi được gì, Tống Cẩm thật sự đã chết, hơn nữa là triệt để không còn.
"... Sau đó rốt cuộc tôi nhớ ra rằng tôi đã chết, thời điểm đang điều tra vụ án bị ác quỷ ẩn náu gần thi thể nạn nhân hại chết."
"Thước Kẻ, cậu nói có xem có lạ không, bọn tôi vừa nhận được một vụ án mất tích, người báo án là vợ của người mất tích, cô ấy nói chồng mình đã mất tích hai ngày, tìm thế nào cũng không thấy. Cuối cùng bọn tôi tìm được thi thể người bị hại ở một nhà trọ, căn cứ vào kết quả kiểm tra thi thể, chồng của cô ấy đã bị giết bảy ngày trước rồi."
Những lời Tống Cẩm từng nói quanh quẩn trong đầu Trì Diên. Cậu vội vàng xuống giường, vọt tới trước bàn đọc sách cầm cuốn bút ký của Diệp Nghênh Chi nhanh chóng lật ra xem.
Căn cứ vào lời Tống Cẩm để phán đoán, hắn chắc chắn đã gặp chuyện giống ở thôn Hà Gia và núi ẩn, thế nhưng thành phố R không phải khu vực nhỏ bị phong bế như vậy, làm sao có thể phát sinh chuyện này? Cậu không thể để Đại Tống chết vô ích, tiếp tục thờ ơ không làm gì. Cậu phải đi nhìn, nhìn cho rõ thế giới này, nơi cậu đang sống này rốt cuộc đã biến thành cái gì.
Trì Diên rất nhanh lật đến thuật pháp có thể khiến người nhìn thấy hai giới âm dương. Lần này trong lúc tâm tình kích động, sau khi thực hiện thuật pháp cậu chỉ cảm thấy hai mắt hơi nóng và sưng đau, giống như đêm ở miếu thần Na, cảm giác nóng và đau đớn rất nhanh biến mất, sau khi mở mắt ra, Trì Diên đã thấy một thế giới hoàn toàn khác.
Quỷ khí màu đen dày đặc, còn dày hơn thôn Hà Gia gấp trăm lần lúc này đang bốc lên vần vũ trên không, khắp không trung không thấy chút ánh sáng nào, tất cả những nơi tầm mắt có thể nhìn tới đều bị quỷ khí màu đen bao phủ.
Trì Diên ghé vào ban công nhìn xuống phía dưới, trong biển người ùn ùn như thủy triều, có người, cũng có rất nhiều "Người" gương mặt trắng toát không có bóng. Tất cả bọn họ không hề có cảm giác với hoàn cảnh xung quanh.
Trì Diên vẫn không dám tin, vội vàng thay quần áo cầm chìa khóa chạy ra khỏi nhà. Đi trên đường, đứng giữa rừng cây trong thành phố hiện đại nhìn lên không trung đen nghịt, loại cảm giác thiếu sinh khí mà vô vọng này lại càng rõ thêm một bậc.
Cậu thấy mấy con quỷ đẩy một người đang đi bộ trên cầu xuống dưới, nhưng cậu không cứu kịp, mà người xung quanh dường như đều không thấy một màn kia. Đợi đến khi cậu chạy đến nơi người nọ rơi xuống, nhìn xuống cầu, chỉ có thể thấy xác người chết đuối đang trôi nổi trên mặt sông. Càng thêm kinh khủng là bỗng nhiên có một "Người" sắc mặt tái nhợt, ngoại hình, ăn mặc giống hệt người vừa bị đẩy xuống xuất hiện tại chỗ cậu đang đứng, bắt đầu tiếp tục đi thẳng về phía trước như không có việc gì.
"Hắn" có thể là phải về nhà, có thể là muốn đi tham gia buổi tụ họp nào đó, có thể sẽ giống như Tống Cẩm, vô thức ...hại chết những người đang sống.
Không phải "Người" nào cũng có thể kịp thời tỉnh táo lại như Tống Cẩm.
Bầu trời bị quỷ khí xâm nhập dường như lại tối thêm.
Một thế giới hỗn loạn.
Ác quỷ lộng hành, âm dương điên đảo, địa ngục dương gian, nhân gian tận thế.
Bạn không biết bạn bè bên cạnh bạn mỗi ngày rốt cuộc là người hay ma, có khi nào người đó đang nói chuyện với bạn mà thi thể của họ thật ra chỉ cách bạn một bước hay không,