Xa xa tối đen không nhìn thấy điểm cuối, chỉ có chút ánh sáng lờ mờ xung quanh. Nhưng chút sáng này lại không hề giảm bớt cảm giác đáng sợ và bí bức của khung cảnh nơi đây mà còn phóng đại cảm giác quỷ dị lúc này—— ở những nơi ánh sáng chiếu tới trên vách tường hai bên trái phải xuất hiện vô số hình bóng vặn vẹo màu đen, ngay phía trước còn có thể miễn cưỡng nhìn ra hình người, phía sau thì chỉ có thể nhìn ra bóng đen không rõ. Chúng chen lấn dồn lên, dần dần tiến gần tới bóng cậu in trên mặt đất...
Trì Diên rên một tiếng, giãy giụa tỉnh lại từ trong giấc mộng, nhìn trần nhà quen thuộc mới thoáng bình tĩnh lại, lập tức ra sức chen vào chỗ nam nhân đang ngủ say bên cạnh.
Nam nhân vô thức duỗi tay ôm cậu: "Lại gặp ác mộng?" Trước đó rõ ràng người trong ngực này chê nóng không cho hắn ôm, kết quả lúc sợ hãi lại chui vào, thật sự là qua cầu rút ván vắt chanh bỏ vỏ.
Trong bụng quở trách nhưng vẫn nhịn không được đau lòng, mềm giọng nói: "Đừng sợ, đều là mơ thôi, anh ở đây."
Trì Diên khẽ "Vâng" một tiếng, lại càng ôm chặt hắn không buông.
Cậu không dám nói cho người yêu của mình rằng đây không chỉ là giấc mơ bình thường, đây là sự thật chính cậu đã trải qua, ký ức như một cơn ác mộng.
Đó là mấy năm trước, thời điểm Trì Diên vừa mới tốt nghiệp cấp ba.
Cậu ở nhà lo lắng chờ kết quả thi Đại Học, anh họ Vương Thịnh nghỉ hè trở về nhà thấy cậu đứng ngồi không yên bèn đề nghị đưa cậu đi chơi giải sầu, cậu đỡ phải mỗi ngày ở nhà thấp thỏm buồn bực. Cha mẹ Trì Diên nghe vậy cũng rất ủng hộ, khuyến khích cậu nên theo anh họ ra ngoài đi chơi.
Vương Thịnh là con trai của bác Trì Diên, kỳ thật cũng chỉ hơn Trì Diên ba tuổi, năm đó anh lên năm tư đại học, chuyên ngành liên quan đến địa chất địa lý. Nghỉ hè năm ba trường học yêu cầu các sinh viên tạo nhóm đi khảo sát thực địa, sau khi khai giảng phải viết báo cáo, còn phải diễn giải. Vương Thịnh với bạn gái Lưu Vũ của mình và hai bạn học cùng khoa khác là Trình Đào và Lý Phong Khải lập thành một nhóm bốn người.
Nói là đi thực tế nhưng thời gian và địa điểm đều được tự chọn, không khác du lịch là mấy, nộp sớm cho khoa báo cáo một phần kế hoạch là được, vậy nên Vương Thịnh trao đổi với ba người rằng muốn mang em họ của mình theo. Dù sao Trì Diên cũng không còn nhỏ, các vấn đề sinh hoạt có thể tự lo được. Lưu Vũ tuy là người yêu Vương Thịnh nhưng dù sao cũng là con gái, muốn ở phòng đơn, Trì Diên có thể ở chung phòng với Vương Thịnh.
Trì Diên và bọn họ tuổi tác không chênh lệch lắm, ba người nghe xong liền đồng ý.
Mọi người chọn đi thực tế ở tỉnh Quảng Tây, nơi có địa hình tương đối đặc biệt, khu vực này có đủ loại đồi núi thung lũng khe cốc, cũng hình thành nhiều dạng địa hình núi đá vôi, rất nhiều điểm tham quan nổi tiếng là nơi có phong cảnh địa hình độc đáo, hoàn toàn là một nơi rất tốt để đi.
Mấy người trẻ tuổi chơi ở Quảng Tây mười ngày, những nơi nổi danh cũng đi qua một lượt, lúc này đã thu thập đủ tư liệu thực tế dùng cho báo cáo, đến khi ngồi tàu hỏa quay về tỉnh thì gặp một người đàn ông trung niên.
Loại tàu hỏa màu xanh lục kiểu cũ này bài trí một chiếc bàn nhỏ có hai ghế đối diện nhau, có thể ngồi sáu người, người đàn ông kia đúng lúc cùng ngồi cùng một chỗ với năm người bọn họ ở sát cửa sổ, rất tự nhiên mà bắt chuyện với bọn họ. Sau khi biết mấy người Vương Thịnh đều học địa lý ông ta tỏ ra rất bất ngờ, nói mình cũng làm nghiên cứu địa chất, bây giờ đang công tác ở tỉnh Quảng Tây, biết bọn họ đang đi thực tế còn nhiệt tình giới thiệu quê mình, bảo mọi người tìm một nơi có tên là thôn Hồng Đồ, nói quanh nơi đó có rất nhiều hang động đá vôi chưa bị khai phá hiếm ai biết, cảnh sắc còn đẹp hơn nhiều những danh lam nổi tiếng, hơn nữa lại càng có giá trị nghiên cứu.
Vừa nghe người đàn ông kia nói như vậy bốn người Vương Thịnh đều động tâm. Vương Thịnh và Lưu Vũ là muốn ngắm phong cảnh nguyên sơ, Lý Phong Khải thì có suy nghĩ thực tế hơn. Hắn nghe nói thành tích báo cáo thực tế lần này sẽ ảnh hưởng đến cơ hội được làm nghiên cứu sinh, hắn muốn ở lại trường tiếp tục học lên thạc sĩ nên muốn kết quả đi thực tế xuất sắc một chút. Lúc trước hắn vẫn cảm thấy tư liệu bọn họ thu được vẫn hơi tầm thường, thực ra chưa quá hài lòng, cho nên sau khi nghe nói vậy càng ra sức thúc giục mọi người đến thôn Hồng Đồ kia xem thử một lần, dù sao cũng chỉ tốn thêm cùng lắm ba bốn ngày. Bởi vì kỳ thực tế hè này mà mọi người được nghỉ tương đối sớm, cách khai giảng còn gần hai tháng nữa, mất thêm mấy hôm cũng không đáng kể .
Cứ như vậy sau khi đi tàu về, năm người lên mạng tìm kiếm với hỏi thăm dọc đường đã tìm được thôn Hồng Đồ.
Đến quán trọ duy nhất trong thôn bọn họ lại gặp một thanh niên tự xưng Lục Thuận, Lục Thuận nói quanh đây đường không dễ đi hướng không dễ tìm, hắn có thể dẫn đường cho bọn họ, đưa bọn họ đến những nơi có địa chất địa hình đặc biệt kia, mỗi ngày chỉ cần một trăm đồng.
Một trăm đồng cũng không tính là nhiều, chia ra mỗi người chỉ mất hai mươi đồng, có dân bản xứ dẫn đường sẽ giảm được rất nhiều phiền toái, mấy người Vương Thịnh suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Trì Diên lúc ấy nhỏ tuổi nhất, cha mẹ dặn dò phải nghe lời anh họ, không được tự ý quyết định, vẫn luôn như chân sai vặt đi theo Vương Thịnh.
Năm người nghỉ ngơi một đêm trong quán trọ, sáng hôm sau tám giờ Lục Thuận đến gọi bọn họ xuất phát lên núi. Núi trước mắt không quá cao nhưng có rất nhiều khe núi yên tĩnh, Lục Thuận mang theo bọn họ đi vào từ một khe nhỏ, thời gian đi rất lâu, trên đường mọi người lại phát hiện rất nhiều tư liệu có giá trị, một đường đi rồi lại dừng rồi lại nhặt rồi lại phủi, tất cả đều rất phấn khởi hưng phấn, cảm giác lần này đã đi đúng nơi rồi. Đến chiều gần ba giờ Lục Thuận dẫn bọn họ đến một cửa hang đá vôi, nói cảnh trí bên trong còn độc đáo hơn, hỏi bọn họ có muốn đi vào hay không.
Năm người kỳ thật cũng đã rất mệt, hơn nữa thời gian không