Bệnh viện Đệ Tam phòng 308 trước kia từng đồn đại "Chuyện ma quái", về sau lại có thêm một chuyện quái dị nữa, nói là màn hình giám sát hành lang bệnh viện hiển thị một ngày nọ nửa đêm lúc rạng sáng, có một bác sĩ trực ban đột nhiên đi đến căn phòng 308 vốn không có người, bật đèn lên ở trong đó hồi lâu, cũng không biết là làm gì, sau đó tắt đèn đi ra. Sau khi hắn đi chừng hai mươi phút, lại có một vị hộ sĩ trực ban đẩy xe y tế đi vào, cũng bật đèn lên ở trong đó chừng năm phút mới tắt đèn đi ra. Nhưng khi hỏi hai người trong cuộc rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, bọn họ lại căn bản không nhớ mình đã từng làm chuyện như vậy, giống như là mộng du.
Nghe nói sau đó còn kinh động đến cả viện trưởng, viện trưởng lặng lẽ mời cao nhân tới nhìn, cao nhân nói chuyện này là quỷ thần mời bọn họ giúp xem bệnh, chẳng những không có việc gì mà ngược lại còn là chuyện tốt, có thể tích âm đức, nói y bác sĩ của bọn họ đều có thực tài trị bệnh cứu người nên mới có thể được mời đến.
Mà sau lần đó, đủ loại dấu tích quỷ dị bị đồn là "Chuyện ma quái" của căn phòng 308 cũng biến mất.
Mọi người đều hiếu kỳ, thích đồn thổi loại tin đồn chứa sắc thái thần bí này, hơn nữa còn thêm mắm thêm muối càng nói càng huyền bí. Nhà Trì Diên cách bệnh viện Đệ Tam rất gần, trong lúc vô tình cũng nghe được những chuyện này, thầm nghĩ lần trước nằm viện hình như đích xác là thấy được "Thứ đó ", may mà Nghênh Chi đã trở lại kịp thời, sau đó tất cả đều bình thường, cái gì cũng không phát sinh. Trì Diên nghe xong liền thôi, cũng không để ở trong lòng, hoàn toàn không phát giác ra mình chính là một trong những người trong cuộc của chuyện quái dị đó.
Một ngày nọ lúc tan làm, Trì Diên trông thấy bảo an đang ngăn lại một vị lão nhân đang nói gì đó, nói là lão nhân nhưng nhìn kỹ thì cũng không tính là quá già, bộ dáng năm sáu chục tuổi, mặc một thân quần áo vải bố màu xám kiểu dáng rất cũ, trong ngực kẹp một chiếc túi da trâu, bộ dáng có vẻ rất gấp gáp.
Lòng nhiệt tình của Trì Diên đột nhiên phát tác, đi tới hỏi một tiếng làm sao vậy.
Bảo an đối với những công nhân viên chức như cậu đều rất khách khí, giải thích nói vị lão nhân này muốn vào trong tòa nhà tìm nơi photocopy, nhưng mà trong tòa nhà đều là chỗ đơn vị người ta làm việc, hắn không thể để người lạ đi vào, nên đã chỉ cho ông chỗ có thể có quán photo gần nhất, kêu ông đi qua đó tìm thử xem, lúc Trì Diên tới hắn đang chỉ đường cho ông ấy.
Đi ra ngoài khỏi tòa cao ốc đơn vị Trì Diên là một ngã tư lớn, muốn sang đường thì phải đi qua cầu vượt hoặc hầm đi bộ dưới đất, người lần đầu tiên sang đường cầm điện thoại xem hướng dẫn cũng chưa chắc đã có thể thuận lợi tìm được đường, huống chi cậu cũng biết nơi người bảo an chỉ là một khu thương mại tổng hợp, tuy rằng sầm uất, cửa hàng nhiều, nhưng chưa chắc có thể dễ dàng tìm được quán photo.
Cậu vô thức suy đoán thân phận của vị lão nhân này. Đơn vị cũng gần bệnh viện Đệ Tam, là đưa người nhà từ nông thôn lên đây khám bệnh hay sao? Muốn photo bệnh án, chứng minh thư? Vậy thì sao không đi ra quán xung quanh bệnh viện, cậu nhớ rõ bên ngoài bệnh viện có hai quán photo rất dễ thấy.
Tuy rằng đã hơn năm giờ chiều, nhưng tháng bảy khí trời vẫn nóng bức vô cùng, Trì Diên nhìn trên đầu lão nhân liên tục chảy mồ hôi, nhớ đến ông bà ngoại đã nuôi mình lớn, đột nhiên sinh lòng cảm thông.
Cậu nói với ông: "Bác ơi, con biết từ nơi này đi