Sau khi ngồi vào xe, Trì Diên mới cảm thấy khí lạnh từng chút một tản ra ngoài, lại từ từ bị nóng bức tháng bảy xua tan.
Hai tay cậu che mặt, thở ra một hơi thật dài, sau một lúc lâu mới hòa hoãn lại, buông tay xuống, lấy ra từ trong túi áo một tấm danh thiếp cực kỳ bình thường màu trắng.
Hôm qua chỉ là qua loa nhét vào túi, sau đó cũng không nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện phía trên chỉ đơn giản in một cái tên "Đường Quang Viễn", bên dưới là một chuỗi địa chỉ viết tay, giống như vừa mới tạm thời viết lên, ở ngay vùng ngoại thành phía đông Tô Dân thị, không có tàu điện ngầm, nhưng đi hai chuyến xe bus là có thể đến, cậu cũng có chút ấn tượng loáng thoáng.
Trì Diên cất lại danh thiếp vào trong túi, nhập địa chỉ vào điện thoại bắt đầu chạy theo tuyến đường chỉ dẫn.
Tô Dân thị mấy năm trước cũng mạnh mẽ thực hiện kiến thiết đô thị, nội thành mở rộng hơn nhiều, mặc dù vẫn kém không ít so với Thế Minh thị lân cận, nhưng cũng là xưa không bằng nay. Khi còn nhỏ Trì Diên cùng ông bà ngoại sống ở khu nội thành cũ bên này, đối với khu mới không quen thuộc lắm, lái xe đi nửa giờ mới tìm được địa chỉ trên danh thiếp—— là một khu biệt thự mới xây gần hai năm.
Sau khi ghi danh ở cổng ra vào, Trì Diên lại lái xe vòng trong tiểu khu mười phút mới tìm được tòa nhà viết trên danh thiếp kia, cậu có chút lo lắng bất an tiến lên nhấn chuông cửa, mở cửa cũng không phải vị lão nhân ngày hôm qua đụng phải, mà là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi.
Trì Diên lấy danh thiếp ra, cho đối phương nhìn: "Con tìm lão tiên sinh Đường Quang Viễn ạ, ngày hôm qua ông ấy cho con tấm danh thiếp này."
Người phụ nữ gật đầu, để Trì Diên vào cửa, hướng về phía người bên trong nói: "Đường tiên sinh, là khách nhân của ngài."
Trì Diên vào cửa quả nhiên trông thấy vị lão nhân ngày hôm qua đang ngồi trên sô pha, vẫn mặc kiểu dáng quần áo đó, đang đeo kính lão xem báo. Sau khi thấy Trì Diên đi vào ông liền buông báo và kính mắt xuống, đứng lên cười nói: "Ta đoán là cậu sẽ đến mà."
Hai người ngồi xuống, người phụ nữ lúc nãy đã pha trà xong bưng lên, Đường lão gia quay đầu nói với bà: "Chị Quế, hôm nay không có việc gì nữa, chị về trước đi. Chủ nhật ngày mai chị cũng nghỉ ngơi đi, không cần tới đây."
Chị Quế đáp một tiếng, rất nhanh đã thu dọn đồ đạc rời khỏi.
Trì Diên nhìn sắp xếp bài trí bốn phía xung quanh một lượt: "Ngài ở chỗ này?" Cậu rất kinh ngạc Tô Dân thị còn cất giấu một vị cao nhân như vậy mà bản thân lại chưa từng nghe nói.
Đường Quang Viễn xua xua tay: "Lần này ta tới đây cũng là bị người ta nhờ vả xử lý một việc, nhà của bằng hữu, quanh năm không ở đây, vừa vặn cho ta mượn ở hai ngày, không nghĩ tới đúng lúc gặp phải chuyện của cậu."
Trì Diên nhớ tới ngày hôm qua bộ dáng lão nhân gấp gáp với câu "Cứu người", hỏi: "Chuyện của ngài đã xong rồi ạ?"
Đường Quang Viễn gật đầu: "Vẫn phải đa tạ tiểu huynh đệ cậu đây đã giúp đỡ, hữu kinh vô hiểm."
(hữu kinh vô hiểm: chuyện đáng lo nhưng cuối cùng không có nguy hiểm gì)
Giải quyết xong là tốt rồi, dù sao cũng không phải chuyện liên quan tới mình, Trì Diên cũng không tiện hỏi nhiều. Cậu đầy lòng tâm sự, nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào, nâng chén trà lên yên lặng uống một hớp, lúc này mới cảm giác được cổ họng khô nóng ——một đường vừa rồi lòng như lửa đốt lái xe đến đây, đến nỗi không có thời gian cũng không nhớ ra chuyện uống nước.
Đường Quang Viễn chủ động hỏi nói: "Ta đoán không sai, hôm qua tiểu huynh đệ có phù Thanh Tâm của ta, có lẽ đã nhìn thấu thứ kia rồi, nên mới tới tìm ta."
Trì Diên gật đầu, tuy rằng đã sớm đoán được ngày hôm qua thần trí đột nhiên khôi phục rõ ràng nhất định là bởi lão tiên sinh này, nhưng lúc này mới ngộ ra hóa ra ông đã thừa dịp mình không để ý mà nhét phù Thanh Tâm cho mình.
Đường lão gia vươn tay điểm một chút lên bình sứ nhỏ trước ngực cậu: "Bình này đúng là đựng tro cốt của thứ kia?"
Trì Diên gật đầu, làm theo lời đối phương phân phó tháo bình sứ xuống. Chỉ thấy Đường Quang Viễn lại lấy ra hai lá bùa, bắt đầu một trong một ngoài cuốn lại bình sứ kia, để ở một bên.
Trì Diên nhân lúc này kể từ đầu đến đuôi chuyện bản thân từ nhỏ thân thể hư nhược, Trương đạo trưởng đề nghị mình mang tro cốt