Edit by An Nhiên
Lúc Trì Diên đi đến bến xe thì đã là xế chiều hơn sáu giờ, cũng may bây giờ là mùa hè, chân trời vẫn một mảnh rực rỡ, thế nhưng ánh vàng đã bị nhuộm, không như mặt trời mọc buổi sớm trong vắt đầy sức sống, bất chợt làm cho người ta có ảo giác thẫn thờ nồng đậm.
Vé cậu mua là chuyến bảy giờ tối, nhưng đợi đến sát giờ vẫn chưa thấy bóng dáng chiếc xe nào, một khắc đúng bảy giờ, bến xe có một người phụ trách sắp xếp bọn họ lên một chuyến xe khác, trên xe này còn năm sáu chỗ trống, điểm cuối cũng sẽ đến Tô Minh thị, chỉ là thời gian dài, trên đường còn có thể dừng lại ở bến xe mấy huyện phía dưới, đường xe vốn hai tiếng sẽ phải đi hơn ba tiếng. Người phụ trách nói nếu bằng lòng lên xe này thì có thể được bù giá, nếu không muốn thì phải chờ ban quản lý, nhưng không biết sẽ mất thời gian bao lâu.
Trì Diên thầm nghĩ cả hai chênh lệch thời gian cũng không là bao, ít nhất xe này tuy lâu hơn một chút nhưng chắc chắn có thể trở về, chờ ban quản lý thì không biết phải chờ đến bao giờ, bèn lên xe, ngồi ở chỗ trống phía sau gần cửa sổ, bên cạnh cậu đã có một người đàn ông trung niên vạm vỡ mặc áo jacket ngồi đó.
Trì Diên thấy thế lại dịch dịch vào trong. Thời điểm cậu nghỉ ngơi không tốt sẽ dễ bị say xe, hôm nay bôn ba một ngày, tinh thần lại khẩn trương cao độ liên tục, buổi tối cũng không ăn cơm đàng hoàng, lúc này đã cảm thấy đầu đau âm ỉ, liền dựa đầu vào cửa sổ xe nhắm mắt lại, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
Không nghĩ tới một lần nhắm mắt này liền trở nên mơ hồ. Cậu liên tục lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, vẫn lờ mờ có thể cảm giác được xe khách thắng lại đỗ vào bến, tiếng hành khách kéo hành lý đi đi lại lại xuống xe, thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn mê man không tỉnh lại.
Chờ đến khi cậu triệt để thanh tỉnh thì sắc trời toàn bộ đã tối đen, ngoài cửa sổ màn đêm đen kịt, cùng với bóng núi phía xa hướng về phía con người áp tới. Trì Diên lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, đã mười giờ hai mươi, phỏng chừng còn cách Tô Dân thị không xa. Con đường trở về này với con đường lúc đi không giống nhau, cậu vậy mà không hề nhận ra.
Trên xe chỉ còn lại lẻ tẻ bảy tám người, có lẽ đều là đi Tô Dân thị giống cậu. Đại ca lúc trước ngồi bên cạnh cậu chắc không thích chen chúc, không biết từ lúc nào đã chuyển lên ngồi ở ghế trống phía trước. Cậu ngồi ở hàng thứ hai từ dưới lên, phía sau chính là hàng cuối cùng cao nhất, hôm nay trừ cậu ra, những người còn lại đều ngồi phía trước, rải rác ở trong xe.
Trì Diên lướt điện thoại trong chốc lát, cảm thấy buồn ngủ, liền tắt màn hình chuẩn bị cất đi. Trong lúc lơ đãng, màn hình điện thoại màu đen nhận ánh sáng yếu ớt từ đèn đường lờ mờ ngoài cửa sổ, phản chiếu mặt một người ngồi phía sau cậu—— khuôn mặt trắng bệch, ngũ quan cứng đờ, không chút biểu tình, một đôi mắt đang trừng trừng nhìn cậu.
Trì Diên lúc này cả người lông tơ dựng đứng. Giả bộ như không có việc gì lại cầm điện thoại lên, tay khẽ cử động hơi run rẩy, nhất thời sợ tới mức không dám động, cũng đã quên suy nghĩ, giống như tư duy trong nháy mắt đã đóng băng.
Trì Diên trì hoãn trong chốc lát, giả vờ trấn định lặng lẽ từ trong túi lấy ra phù bình an do Trương đạo trưởng vẽ — phù bình an tổng cộng có hai tấm, một tấm cậu dùng để đựng tro cốt, một tấm khác vẫn luôn mang bên người để trong túi.
Cậu nhìn thoáng qua, lập tức trong lòng không khỏi phát lạnh, mép tấm phù màu vàng chẳng biết từ lúc nào đã cháy đen, giống như bị thứ gì đó đốt.
Cậu giả vờ như vẫn chưa phát hiện ra thứ đằng sau, lưng đeo balo vịn thành ghế chuyển lên phía trước, ngồi xuống hàng ghế phía sau người đàn ông trung niên lúc trước ngồi cạnh cậu.
Cậu đặt balo xuống chỗ ngồi bên cạnh, ô tô đã tiến vào nội thành, cảnh sắc ngoài cửa sổ cũng dần trở nên sầm uất. Xung quanh có nhiều người lên làm cậu cảm thấy thoáng an tâm, Trì Diên lấy điện thoại ra âm thầm liếc mắt nhìn, ngón tay đặt trên màn hình lập tức cứng lại—— cái “Người” kia vẫn ngồi ở phía sau cậu, nó đi theo cậu cùng chuyển lên chỗ ngồi phía trước!
Lấy kinh nghiệm cá nhân của Trì Diên mà nói, người gan dạ sẽ không bị dọa đến nỗi quá sợ, mỗi lần gặp phải thứ này, đặc biệt là rõ ràng nó chỉ hướng về mình và đồ đạc của mình, Trì Diên vẫn luôn cảm thấy sợ hãi, hoảng loạn, kinh sợ, qua nhiều năm như vậy việc duy nhất học được là ít nhất phải bảo trì vẻ ngoài trấn tĩnh, sẽ không bị sợ tới mức chân tay luống cuống, giống như vừa rồi không quá mất bình tĩnh mà làm ra hành động gì quá khích.
Cậu biết bất luận tro cốt Diệp Nghênh Chi theo như lời Trương đạo trưởng nói thật sự có tác dụng hay không, ít nhất ngọc của cậu vẫn có thể tiếp tục bảo hộ cậu một thời gian nữa, cho nên cố giữ trấn tĩnh chịu đựng đến khi ô tô vào bến.
Nhưng thứ kia đi theo cậu xuống xe.
Tô Dân thị kém hơn Thế Minh thị là trong đêm hè, cho đến khi trời sáng Thế Minh thị vẫn luôn rực rỡ ngựa xe như nước, lúc xuống xe đã là ban đêm mười một giờ, con đường của bãi đỗ xe bến xe Khí Vận này tương đối lệch, đi ra đại lộ cũng phải mất bảy tám phút.
Trì Diên theo sát người đàn ông trung