Bóng người phía sau kia là... Thân vương điện hạ bản tôn?
Chỉ nghĩ đến khả năng đó, Alex bởi vì sợ hãi mà bắt đầu phát run.
Hắn nhớ tới lúc trước nghe tin đồn Emmer Thân vương đến Sophus nghỉ, có điều tin tức này không được chứng minh là đúng, song hắn vẫn đặc biệt dặn đi dặn lại mấy tên gia hỏa – những kẻ bởi vì mấy tin đồn thất thiệt mà khờ khạo cười nhạt coi thường rằng gần đây phải thành thật một chút.
"Alex, Alex?" Trì Diên gọi hàng xóm nhà mình, cậu có thể trông thấy chiếc xe hơi màu đen đang đỗ phía sau kia, thị lực của cậu thật sự không nhìn được bên trong, chỉ thoáng cảm thấy hơi quen mắt. Nhưng mà nói thật, ô tô giống như đúc đi trên đường thật sự rất nhiều, cái này cũng chẳng có gì lạ.
Cậu chỉ có thể thấy Alex đột nhiên đứng thẳng người, sắc mặt cũng tái đi, căng thẳng nhìn chằm chằm chiếc xe hơi kia, liếm liếm răng.
"Không có gì, tôi chợt nhớ ra tôi quên đồ ở trường rồi, cậu về trước đi." Alex nhìn Trì Diên, trong mắt có chút tiếc hận.
Nhưng sau này chắc chắn sẽ lại có cơ hội. Ở trước mặt Emmer điện hạ ăn uống không kiêng nể gì không phải là lựa chọn tốt.
Nhanh nhảu mang nhân loại này hiến cho Thân vương điện hạ từ trước đến nay mang danh hiệu thần bí lạnh lùng âm tình bất định cũng không phải một chủ ý tốt —— mặc dù máu nhân loại này đặc biệt thơm ngọt.
"Cậu thật sự không sao chứ?" Trì Diên xác nhận lại.
Alex gật đầu, có chút vội vàng muốn xua đối phương đi, hắn không chắc chiếc xe kia ngừng ở chỗ này có ý nghĩa đặc biệt gì hay không, có quan hệ với mình hay không, bất luận như thế nào tình hình trước mắt không thích hợp tiếp tục vướng víu với nhân loại này: "Thật, vừa rồi hơi đau dạ dày, bây giờ đỡ rồi. Trong trường có thuốc, tôi quay lại lấy thuốc uống là được, cậu mau trở về đi. Simon đang ở gần đây, cậu ta sẽ tới tìm tôi."
"Được rồi, " Trì Diên gật đầu, "Tôi đi trước đây."
Alex cảm thụ được khí tức tươi mới của nhân loại cách mình dần xa, một cử động nhỏ cũng không dám, đứng nguyên tại chỗ buông thõng hai tay đợi. Cũng may Thân vương điện hạ hình như thật sự chỉ đi ngang qua, không có ý định chú ý đến hắn, một lát sau chiếc xe hơi màu đen biến mất.
Alex theo đó cũng thoát lực dựa vào tường, lấy di động ra gửi tin nhắn. Hắn thật sự cần Simon đến tìm hắn, hắn phải kể lại với ai đó chuyện thần kỳ vừa trải qua, lại ngầm truyền tin tức này đi.
——————
Trì Diên một mình trở lại phòng ngủ, quăng túi sách lên ghế, lấy laptop và ipad ra sạc pin, sau đó nằm dài lên giường bắt đầu xem điện thoại.
Trên lầu quả nhiên vẫn đang party ầm ĩ.
Trên Facebook trên có một lời mời kết bạn mới —— đến từ "Yingzhi, YE", ảnh đại diện của đối phương là một con mèo Ba Tư lông ngắn.
Ghép vần cái tên kia vừa nhìn liền biết là đồng bào trong nước, Trì Diên không chút do dự chấp nhận lời mời.
Cậu suy nghĩ một chút, chủ động gửi tin nhắn: "Xin chào, xin hỏi bạn là?"
"Tôi là Diệp Nghênh Chi, làm việc ở Châu Âu, hiện tại đang nghỉ phép ở Sophus, thỉnh thoảng sẽ đi AHU nghe giảng. Tôi là con lai, mẹ tôi là người Trung Quốc, nhưng tôi lớn lên ở châu Âu. Tôi tìm thấy cậu trong nhóm những người giúp nhau học tiếng Trung và tiếng Anh ở AHU, cảm thấy cậu cười lên nhìn rất đẹp, cho nên muốn mời cậu dạy tôi tiếng Trung, được chứ? [che mắt]
Chưa tới năm giây đối phương đã giống như bị điều tra hộ khẩu một hơi khai báo thân phận lai lịch, cuối cùng còn bổ sung một icon tiểu hầu tử che mắt không nhìn.
Trì Diên hoài nghi đối phương đã sớm biên soạn một đoạn thoại dài này, chỉ đợi để gửi cho mình. Cậu trượt ngón tay lật xem thông tin cá nhân vị Diệp tiên sinh này, giới tính rõ ràng là nam, "Diệp Nghênh Chi" cũng không giống tên nữ... Một thanh niên trưởng thành đã đi làm vẫn thích giả bộ đáng yêu... Chỉ có điều như vậy xem ra đối phương hẳn là người cởi mở dễ sống chung đúng không?
AHU là viết tắt của trường Australian Humanities University nơi cậu đang theo học trao đổi hiện tại, vì muốn nâng cao trình độ tiếng Anh của mình nên cậu tham gia nhóm giúp đỡ nhau học tiếng Trung và tiếng Anh của AHU, ở đây cậu có thể giúp người muốn học tiếng Trung học Hán ngữ, đồng thời nhờ đối phương giúp mình nâng cao trình độ tiếng Anh. Chỉ có điều Trì Diên chưa từng viết status thông báo, không nghĩ đến lại có người chủ động tìm tới cậu.
Cậu liếc mắt nhìn ảnh đại diện của mình, là ảnh hồi năm nhất Đại học lúc nhập học cha chụp cho cậu trước hội trường, quả là cười rất ngu..."Cậu cười lên nhìn rất đẹp" gì gì đó, đối phương tưởng là đang trêu ghẹo nữ sinh sao? Dù trêu nam sinh thì ít nhất cũng phải có chút thành ý để ảnh đại diện là hình của mình chứ? Chỉ biết dùng mèo lông ngắn bán manh, ai biết cậu là người hay quỷ.
Trì Diên chọt chọt mặt mèo ngốc núc ních thịt trên ảnh đại diện của đối phương, tay lại nhanh chóng đánh chữ nói: "Được, không vấn đề."
Với tư cách con cháu Hoa Hạ, đương nhiên cần phải nhiệt tình trợ giúp đồng bào con lai khao khát học tiếng Trung, đến nỗi ngay cả tài khoản mạng xã hội cũng dùng tên tiếng Trung, tuy rằng cậu cảm giác tiếng Trung của đối phương Trung rất tốt, không cần bản thân chỉ bảo cho lắm.
Nhưng chuyện đối phương giỏi tiếng Trung cũng là lẽ đương nhiên, dù sao vị Diệp tiên sinh này đã nói mẹ của hắn là người Trung Quốc.
Diệp Nghênh Chi nhận được câu trả lời rất nhanh đã đáp lại cho cậu một icon đỏ mặt thẹn thùng và một icon vui vẻ.
Thật sự là vui tươi lại nghịch ngợm, tuy rằng đã đi làm nhưng chắc cũng không lớn hơn mình bao nhiêu đâu nhỉ? Đi học sớm mà lại không tiếp tục học nghiên cứu sinh, biết đâu có khi cùng tuổi với mình hoặc nhỏ hơn thì sao?
"Cậu không ngại nói cho tôi biết năm nay cậu bao nhiêu tuổi chứ? Khoảng tuổi cũng được." Nếu đối phương với mình thật sự cùng lứa tuổi không chênh lệch lắm, như vậy lúc nói chuyện có thể thoải mái hơn.
"24." Bên kia dừng lại hai giây, trả lời.
Quả nhiên, chỉ lớn hơn mình ba tuổi. Trì Diên thầm suy nghĩ, đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện: "Đúng rồi, tên tiếng Anh của anh gì?"
Đối phương quanh năm sinh sống làm việc ở nước ngoài, hẳn