Sau khi cánh cửa đóng lại lần nữa, Jody có chút bất bình trừng về hướng tây: "Đó là ai? Vì sao lại để ông ta mang Jerry đi? Chẳng lẽ mọi người đã quên sao? Ngày đó ở trong phòng bếp, mùi máu của hắn, hương vị ngọt ngào cỡ nào..."
Cô ta như đang hồi tưởng mùi vị kia, giật giật mũi: "Thật vất vả mới có cơ hội hôm nay, hắn nhận thiệp mời thịnh yến máu tươi theo Alex đến nơi này, buổi tối hôm nay hắn chính là con mồi của chúng ta, chúng ta có thể tùy ý xử trí hắn. Thế mà mọi người lại thả hắn đi với một kẻ lạ? Trong tộc rõ ràng đã có quy định, con mồi ai mang đến thì thuộc về kẻ đó, không ai có tư cách đoạt con mồi của chúng ta, đúng chứ?"
"Nhưng đó là Emmer Thân Vương." Alex lên tiếng nói.
Chỉ một câu nói đã khiến cho Jody trực tiếp tắt âm.
"Emmer Thân Vương... ?" Cô ta vô thức nhỏ giọng lặp lại.
"Không sai, vừa rồi vị kia chính là quản gia của Thân vương điện hạ." Simon nói tiếp, "Tạ ơn Chúa, cô đã không làm chuyện gì ngu xuẩn chọc đến việc của hắn."
"Nhưng Jerry rơi vào tay hắn thật quá đáng tiếc.." Một quỷ hút máu khác nhịn không được mở miệng nói, lại bị ánh mắt âm hiểm của Simon làm sợ tới mức ngậm miệng không dám nói tiếp nữa.
Nhưng mà quỷ hút máu ở đây cũng biết "Đáng tiếc" trong lời tên kia là có ý gì ——mọi người đều biết một bí mật công khai.
Emmer Thân Vương có tính khiết phích kì lạ, hắn không bao giờ trực tiếp hút máu từ cơ thể người mà sẽ để người hầu đổ máu tươi vào ly thủy tinh rồi mới uống. Nhưng toàn bộ Huyết tộc cũng biết làm như vậy sẽ khiến huyết dịch tươi ngon mất đi bao nhiêu tư vị, quả thực giống như ăn bít-tết chín, mùi vị hoàn toàn không còn, trong mắt bọn hắn, Thân Vương nắm giữ quyền thế và tài nguyên vô tận, vốn mỗi ngày có thể dễ dàng xa xỉ hưởng thụ máu tươi tốt nhất trực tiếp từ cơ thể người mà lại làm như thế quả thực chính là cực kì lãng phí.
Thậm chí còn có tin tức nho nhỏ nói Emmer Thân Vương gần trăm năm nay đã rất ít hấp thu máu, nghe nói hắn không có vị giác như những Huyết tộc khác, thế nhưng lại hứng thú với việc nếm thử nhiều loại đồ ăn nhân loại —— đương nhiên đây chỉ là tin vịt không thể nào khảo chứng, cũng không có bao nhiêu Huyết tộc cho là thật. Dù sao sức mạnh của Huyết tộc cần nhờ đến máu để duy trì, nếu như Emmer Thân Vương thật sự như trong lời đồn, đã hai trăm ba trăm năm không hút máu, như vậy sức mạnh của hắn cũng đã không còn mấy, địa vị Thân Vương cũng chắc chắn sẽ bị thách thức.
Nhưng sự thật là đừng nói sức mạnh giảm xuống, cho đến nay thậm chí toàn bộ Huyết tộc không có mấy ai có gan nhắc đến tên hắn. Rất nhiều Huyết tộc trẻ tuổi căn bản chưa từng được chiêm ngưỡng hắn, nhưng bởi chịu ảnh hưởng của thế hệ trước mà theo bản năng cảm thấy kính sợ đối với vị Thân vương điện hạ này.
"Tôi chỉ hy vọng... Jerry sẽ biết điều thức thời mà làm vui lòng vị điện hạ kia, đừng gây phiền toái gì cho chúng ta, về sau chuyện này coi như chưa từng xảy ra, là được." Simon khẽ nói. Hắn rất lo lắng thanh niên lỗ mãng kia đối với Huyết tộc, với thịnh yến máu tươi, với Emmer Thân Vương, hoàn toàn không biết gì, sẽ chọc ra rắc rối nào đó, lại gây họa cho bọn họ.
Sảnh bên nhất thời rơi vào trầm mặc, cuối cùng vẫn là Alex phá vỡ im lặng: "Được rồi, đừng nghĩ những chuyện này nữa, chúng ta cũng nên đi ra ngoài tìm đồ ăn thôi. Chúng ta còn có một Kevin hoàn toàn tươi mới không phải sao? Đừng để kẻ khác đoạt trước."
————————
Khi đó ý niệm duy nhất trong đầu Trì Diên chính là rời khỏi sảnh bên. Bất kể thế nào mà nói, cậu nhất định phải rời khỏi sảnh bên này trước rồi tính tiếp, không có tình huống nào tệ hơn so với bị sáu con quái vật vây lại một chỗ.
Cậu cảm giác được cửa sảnh bên phía sau khép lại, trong lòng lập tức hiện lên một tia hy vọng sống sót.
Người đàn ông tóc xám rồi lại như nhìn thấu ý nghĩ của cậu, thản nhiên mở miệng: "Ta khuyên ngài tốt nhất thành thật cùng ta đi gặp điện hạ, không nên ôm ý niệm may mắn khác trong đầu. Ngài sẽ không muốn biết con người giống như ngài bây giờ một mình đi đến đại sảnh sẽ nhận hậu quả gì đâu."
Trì Diên nhíu nhíu mày, nhưng trực giác nói với Trì Diên lời người này đúng. Tuy rằng hiện giờ cậu cũng không có cách nào khẳng định người này thật sự là "Người" .
Ngoài sảnh bên là một hành lang trống trải, lúc Trì Diên đi cùng Alex vào sảnh bên, nơi đây còn có mấy nhóm người đứng túm tụm nói chuyện, vậy mà giờ khắc này trong hành lang trống không, hai cánh cửa lớn của hành lang thông với phòng khách chính cũng khép chặt.
"Bọn họ đều ở phòng khách chính, " Người đàn ông tóc xám thuận miệng giải thích, "Chỉ có con mồi bị mang đến không muốn chia sẻ với kẻ khác mới bị giấu trong sảnh một mình hưởng dụng."
Ngữ khí người đàn ông rất bình thản, nhưng mỗi lời ra từ miệng hắn đều đụng vào thần kinh Trì Diên, mỗi câu nói đều tỏ rõ với cậu rằng nơi này, yến hội này so với tưởng tượng của cậu còn bất thường hơn, đáng sợ hơn, khó đào thoát hơn.
Hắn dẫn Trì Diên từ cầu thang cuối hành lang đi lên lầu hai, Trì Diên đứng trước bậc thang đầu tiên, do dự mà bước không ra bước. Trong lòng cậu rất rõ ràng, sau khi lên lầu rồi, muốn chạy trốn sẽ chỉ càng khó hơn.
Mà từ lúc theo người đàn ông đi ra cậu đã lặng lẽ xác định, vừa qua mười giờ, tín hiệu điện thoại đã bị chặn toàn bộ, hiện tại cậu không có bất kỳ cách nào liên lạc trực tiếp với bên ngoài.
Người đàn ông tính tình cũng dễ chịu đứng phía trước chờ cậu: "Xin lỗi tiên sinh. Nhưng thứ cho tôi nói thẳng, ngài không có lựa chọn nào khác."
Đúng vậy, ở nơi này không biết có bao nhiêu kẻ không phải người, ngoại trừ đi cùng hắn, hiện tại bản thân không còn lựa chọn nào khác.
Trì Diên nhìn người đàn ông tóc xám dẫn đường trước mặt, rồi lại càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, sau đó giật mình nhớ ra mình từng nhìn thấy đối phương ở tiệm hamburger gần ký túc xá. Bởi vì lúc đó đối phương ăn mặc quá không ăn nhập với hoàn cảnh xung quanh, dù đã qua hơn một tháng, Trì Diên vẫn giữ ấn tượng như cũ với hắn.
Vậy là... Hắn muốn dẫn mình đi gặp chủ nhân bàn tay kia?
Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu, Trì Diên không khỏi cảm thấy hô hấp trì trệ, không tự chủ được nhớ lại giấc mộng đêm đó...
Cậu lắc đầu, nỗ lực tự nói với mình không nên suy nghĩ lung tung, tuy rằng mọi thứ đêm nay đều không thể tưởng tượng vượt xa phạm vi khống chế của một người bình thường, nhưng hiện tại cậu phải duy trì đủ trấn định và tỉnh táo mới có thể nghĩ cách đưa mình và Giang Điền thoát khỏi đây.
Kiến trúc bên trong là sân thiết kế mở, người ở đại sảnh lầu một không dễ chú ý tới người lầu trên, nhưng đứng ở hành lang lầu trên lại có thể lựa góc quan thấy được toàn bộ hội trường lầu dưới.
Lúc đứng trên cầu thang xoắn ốc lầu hai, Trì Diên thuận mắt liếc về phía yến hội đèn đuốc sáng trưng trong phòng, lập tức cảm thấy khó mà dời được bước chân —— quái vật có bề ngoài nhân loại lại mọc ra răng nanh đang đè nhân loại trẻ tuổi ở góc tường, hàm răng bén nhọn trong nháy mắt xuyên thủng làn da mềm mại, xâm nhập cần cổ... Có quái vật quá mức nôn nóng, lúc đâm vào quá dùng sức khiến máu tươi phun ra, rơi xuống áo sơmi hoặc váy lụa mỏng trắng như tuyết... Có nhân loại sắc mặt hoảng sợ, run rẩy trốn ra khu rìa ngoài, hiển nhiên cũng giống như cậu,