Nhìn răng nanh những Huyết tộc kia, cơ thể Trì Diên như tự phát nhớ tới cảm giác những lần bị Thân Vương Emmer hút máu, khẽ run một cái.
Tuy rằng cậu chưa bao giờ thật sự nhìn thấy răng nanh của Thân Vương Emmer, nhưng cậu vẫn có thể không chút trở ngại mà miêu tả ra hình dạng nó trong đầu, cũng tưởng tượng ra kiểu dáng của nó. Nó nhất định còn sắc bén hơn hữu lực hơn, cũng sạch sẽ hơn lạnh lẽo hơn, so với răng nanh những con quỷ hút máu này còn dài hơn, mỗi lần đều chui thật sâu vào trong cơ thể cậu, một mực đè cậu ở đó, không thể động đậy.
Mà răng nanh bốn con quỷ này đều đã hơi ố vàng, phía trên còn dính vết máu khô khó có thể tẩy sạch. Thật sự là, làm quỷ đều không có thể diện.
Trì Diên từ bỏ ý định báo cảnh sát xin giúp đỡ, yên lặng chuyển di động sang chế độ im lặng, bấm số Diệp Nghênh Chi. Hiện giờ trong tình huống này, hiển nhiên tìm thợ săn quỷ hút máu sẽ hiệu quả hơn. Cậu hơi hối hận hôm qua đã từ chối Diệp Nghênh Chi đến tìm mình. Bây giờ có lẽ Diệp Nghênh Chi vẫn đang ở Sophus, chỉ mong là hắn có biện pháp có thể liên lạc với thợ săn quỷ ở Sydney.
Đúng lúc này, bốn Huyết tộc đồng loạt quay đầu, nhìn về phía cậu, Bạch Thu thừa cơ lại càng dùng sức bắt đầu giãy dụa, nhưng vẫn như cũ không thoát được sức lôi kéo của bốn con quỷ.
Bình thường bất luận là Thân Vương Emmer hay Grey, ở trước mặt cậu bọn họ biểu hiện đều giống như người bình thường, khiến cậu vô tình không để tâm đến một sự thật —— quỷ hút máu không có vị giác với thức ăn bình thường, nhưng xúc giác khác lại nhạy cảm hơn nhiều so với con người, dù có cách nửa con đường, lúc điện thoại truyền đến chuông báo "tít... tít" đợi đầu bên kia tiếp máy, bọn chúng đều có thể nghe rất rõ.
Trì Diên cả kinh, vội vàng cất điện thoại vào túi quần, quay đầu đi chỗ khác giả làm người qua đường.
Thế nhưng đã muộn, hai con quỷ tiếp tục khống chế Bạch Thu, làm cô không thể động đậy, hai con quỷ khác như hai bóng ma trong nháy mắt đã di động đến trước mặt Trì Diên, xách hai vai cậu lên.
Dù trước mặt là quỷ hút máu cấp thấp nhất, đối với sự tồn tại phi nhân loại này, Trì Diên quả thật cũng không có sức đánh một trận. Một con quỷ dùng lực giam hai cánh tay cậu, một con khác tức thì lấy điện thoại từ trong túi quần cậu ra, ném xuống đất, dẫm mạnh hai cái, sau khi dẫm vỡ lại nghiến chân dùng đế giày nghiền.
Trì Diên trơ mắt nhìn di động của mình hóa thành bột mịn dưới chân hắn, nuốt nước bọt, im lặng xuống. Hiện giờ cậu không muốn mạo hiểm khiêu chiến hai con quỷ này, bởi cậu không muốn biết cảm giác máu thịt xương cốt mình bị đạp thành bột phấn như vậy sẽ là cảm giác gì.
Tục ngữ nói Diêm Vương dễ gặp tiểu quỷ khó chơi, từ cách đối xử với Bạch Thu vừa rồi của bọn chúng có thể phân tích ra ít nhất bốn con quỷ hút máu này không phải là muốn hút khô máu mà là muốn dẫn hai người đến một chỗ, nếu thế có lẽ cậu sẽ gặp quỷ hút máu cao cấp hơn, trước tiên yên lặng theo dõi kỳ biến, đến lúc đó có lẽ sẽ cách thoát vây.
Cậu không biết Diệp Nghênh Chi rốt cuộc có tiếp máy có nghe thấy tiếng động trước mắt không, nhưng hy vọng ít nhất hắn có thể nhận ra hắn đã không nghe máy, như vậy lúc gọi lại cho cậu nhưng không gọi được, hắn sẽ ý thức được là cậu đã xảy ra chuyện. Hắn cũng biết bây giờ cậu đang ở Sydney, cho nên hẳn là sẽ nghĩ cách tới cứu.
Huống hồ, bất kể thế nào mà nói, tốt xấu gì cậu cũng nên được coi như là món ăn yêu thích của Thân Vương Emmer... đi?
Tưởng tượng một chút, nếu sau này tất cả các nguyên liệu làm lẩu đều ngừng sản xuất, mình nhất định sẽ nổi đóa.
Trong đầu Trì Diên nháy mắt đảo một vòng rất nhiều ý nghĩ có khả năng cứu cậu một mạng, những ý nghĩ này làm cậu thoáng an định lại. Trải qua thời gian dài ở chung với Thân Vương Emmer nhưng vẫn bình yên vô sự khiến cậu không còn quá sợ quỷ hút máu nữa.
Lúc Bạch Thu trông thấy cậu hình như hơi kinh ngạc, nhưng miệng bị nhét nói chẳng nên lời, chỉ có thể không ngừng dùng ánh mắt ra hiệu với cậu.
Trì Diên cũng dùng mắt ra hiệu chào hỏi với cô, cũng hy vọng ít nhiều có thể trấn an cô gái đáng thương này. Tuy rằng hiện giờ cậu vẫn không biết cô nàng là thế nào mà chọc phải mấy con quỷ hút máu kia.
Sau khi trông thấy Trì Diên, Bạch Thu xác thực an tâm hơn không ít, cũng không tiếp tục liều mạng giãy dụa nữa mà an tĩnh lại như cậu.
Hai con quỷ kéo Bạch Thu đứng dậy, đẩy hai người đi vào một ga ra ngầm bên đường, xong đẩy bọn họ vào trong một chiếc xe. Hai con quỷ ngồi ghế lái và ghế lái phụ, hai con khác ngồi cùng phía sau trông bọn họ, sau khi ấn hai người xuống ghế ngồi liền lấy băng dính đen dán kín mắt cả hai, lại dùng băng dính trói tay chân.
Trì Diên thầm oán chẳng lẽ tất cả quỷ hút máu đều thích bịt mắt người như vậy, còn trên làm dưới theo, đều là noi theo Thân vương điện hạ của bọn chúng?
Nhưng so sánh ra thì giờ cậu đã bắt đầu hoài niệm khăn lụa đen mà Thân Vương Emmer chuẩn bị mỗi lần, ít nhất khăn lụa rất mềm, rất nhẹ, hơn nữa thông khí, chỉ là chắn sáng tốt, buộc trên mắt cho dù mang lâu cũng sẽ không khó chịu. Mà vừa mới bị lớp băng dính đen này trói lại một lát cậu đã cảm thấy không thoải mái, mắt cũng bị đóng chặt, một chút cũng không mở ra được.
Thứ nhét trong miệng Bạch Thu hình như được lấy ra, Trì Diên có thể nghe thấy cô gái ngồi cạnh mình há lớn miệng thở.
Sau đó hai con quỷ kia không quan tâm bọn họ nữa, giống như chắc chắn rằng hai nhân loại nhỏ yếu này không có sức bỏ chạy.
Trì Diên có thể nghe thấy bọn họ nhỏ giọng trò chuyện với nhau, hai Huyết tộc kia nói không lớn, khẩu âm rất nặng, Trì Diên rất mất công mới phân biệt được nội dung bọn họ nói chuyện, nghe xong hai câu thấy cũng chẳng có thông tin gì có ý nghĩa cũng liền từ bỏ.
Ô tô chạy được một lúc khá lâu thì dừng lại, Trì Diên cảm giác mình và Bạch Thu lại được gỡ băng dính trói tay chân đẩy xuống xe. Bọn họ bị khống chế ép đi xuống cầu thang có rất nhiều bậc quanh co, sau khi đi qua một đoạn đường cuối cùng bị giam vào một chỗ —— cậu có thể nghe thấy tiếng khóa cửa và tiếng bước chân đi xa.
Bốn phía an tĩnh trở lại, Trì Diên lại chờ trong chốc lát, đợi đến lúc xác nhận xung quanh không có ai mới mở miệng nhỏ giọng gọi: "Bạch Thu, Bạch Thu?"
Lúc này cậu thấy may mà những con quỷ kia không bịt miệng bọn họ.
Giọng nói yếu ớt của cô gái truyền đến từ nơi không xa: "Tôi ở đây."
Trì Diên men theo hướng âm thanh từ từ dịch tới gần, cho đến khi cảm giác khẽ đụng vào cơ thể ấm áp của cô gái mới lui về phía sau một bước, ngừng lại. Có lẽ cậu nên cảm ơn "Huấn luyện" của Thân Vương Emmer đối với cậu, hiện giờ hành động trong bóng đêm đối với cậu mà nói cũng không tính là khó khăn gì quá lớn.
Trì Diên lại nhỏ giọng hỏi thăm đối phương: "Cậu là sao mà bị mấy con quỷ hút máu kia bắt?"
"Bọn họ là quỷ hút máu?" Bạch Thu giống như giờ mới biết thân phận thật sự của những quái vật kia, trong giọng nói lộ ra kinh ngạc và hoảng sợ khó nén, "Thật sự có thứ đó ư? Vậy chúng ta... sẽ ra sao đây..."
Trì Diên an ủi: "Không cần phải sợ, bình tĩnh lại, sẽ có cách thôi. Trước tiên cậu nói cho tôi nghe cậu làm sao mà bị chúng bắt?"
Bạch Thu một bên nhớ lại một bên nhỏ giọng đáp: "Vừa rồi trời mưa, tôi đang trú mưa dưới hiên một quán cà phê, đột nhiên một nam sinh da trắng rất cao đi tới nói chuyện với tôi, hắn rất tuấn tú, ăn mặc cũng dễ nhìn, tôi rất có hảo cảm với ngoại hình của hắn, cảm thấy hắn nói chuyện cũng không làm người ta ghét, nhìn qua không phải người xấu, lại đúng lúc trời đang mưa, tôi nghĩ dù sao cũng phải đợi mưa tạnh, vậy nên nói chuyện với hắn."
Trì Diên thầm gật đầu trong lòng, diện mạo đẹp quả là dễ che giấu hơn nữa lại càng dễ tiếp cận người khác, làm cho người ta khó mà từ chối, Bạch Thu nói rất thành thật, đúng là phản ứng thật của cô. Trì Diên nhớ đến những quỷ hút máu mình đã từng thấy, bất luận là Alex, Simon, hay Grey, thậm chí là tất cả nam nữ Huyết tộc tận mắt nhìn thấy ở yến hội máu tươi đêm đó, đều có bề ngoài xuất sắc. Mà nhìn lại thời gian, lúc trời mưa hình như chính là lúc mình đi tham quan nhà thờ.
Bạch Thu tiếp tục kể: "Tôi với hắn nói chuyện trong chốc lát, thấy mưa dần nhỏ lại liền muốn cáo biệt hắn. Nhưng hắn bỗng nói điện thoại hắn hết pin, nhờ tôi dẫn hắn đến một nơi, tôi hơi lưỡng lự chưa đáp ứng, hắn liền lấy thẻ sinh viên trong ví ra, nói hắn là sinh viên đại học Sydney, không phải là người xấu, thật sự là điện thoại hết pin mà lại hẹn gặp bạn ở đó. Tôi thấy hắn lấy thẻ sinh viên ra cũng không nghi ngờ nữa, hơn nữa xem trên bản đồ cũng thấy nơi đó gần quán cà phê, quả thực hơi khó tìm, cho nên đồng ý dẫn hắn đi."
"Chỗ đó rất hẻo lánh mà trời còn tối, đường phố xung quanh đều không có đèn. Lúc gần đến nơi tôi cũng hơi hối hận, sau khi chỉ sơ qua hướng đi cho hắn liền muốn chạy đi, lúc đó hắn liền hỏi tôi một câu. Cậu cũng biết tiếng Anh của tôi không tốt lắm đúng không, lúc ấy không nghe rõ, tưởng là hắn là hỏi tôi có phải có việc gấp không các loại, tôi nóng lòng muốn thoát thân liền thuận miệng nói phải. Kết quả tôi vừa trả lời xong trước mắt liền nhanh chóng xuất hiện ba người vây quanh tôi, sau đó bọn họ với nam sinh vừa rồi tới tìm tôi nhờ dẫn đường kia đều từ từ biến thành bộ dáng quỷ quái cậu vừa nhìn thấy kia. Tôi sợ tới mức không chịu nổi, muốn chạy, nhưng bọn họ rất khỏe, tốc độ lại rất nhanh, giống như có thể dịch chuyển tức thời. Một mình tôi căn bản không thể trốn thoát được bốn người bọn họ. Chuyện sau đó cậu cũng biết rồi đấy." Càng nói về sau, giọng cô bắt đầu khẽ run rẩy, hiển nhiên vẫn chưa bình tĩnh lại từ trong cảm giác sợ hãi.
Trì Diên an ủi cô hai câu, giải thích: "Bọn họ là quỷ hút máu cấp thấp, lúc hóa thành Huyết tộc răng nanh dài ra nhìn sẽ tương đối kinh khungt, hoàn toàn khác với lúc ngụy trang thành người. Quỷ hút máu cấp càng cao thì ngoại hình càng giống người."
Những chuyện này cũng chính là Diệp Nghênh Chi nói cho cậu biết. Ví dụ như đêm hôm đó lúc cậu bị đám Alex vây quanh, Alex với Simon cấp bậc tương đối cao, ngoại hình của bọn họ hầu như không quá biến hóa lớn, nhưng ba con quỷ hút máu cấp thấp khác cũng biến thành loại sắc mặt trắng xanh răng nanh dài ra này. Cậu đoán Thân Vương Emmer loại cấp bậc