Diệp Nghênh Chi ném quỷ hút máu đã tắt thở qua một bên, một đường đi thẳng về phía Trì Diên.
Dưới đài tất cả các Huyết tộc đều cúi thấp đầu, nhốn nháo tránh sang hai bên, thậm chí không dám liếc hắn một cái.
Trận này đánh quá nhanh, Trì Diên vừa mới kịp lo lắng, Diệp Nghênh Chi đã trở về. Cậu ngửa đầu nhìn thợ săn quỷ, há to miệng: "Anh..." sao đã quay lại rồi.
Diệp Nghênh Chi dừng lại trước mặt cậu, chậm rãi cúi đầu xuống, môi như lơ đãng lướt qua đỉnh đầu và trán cậu. Cuối cùng hắn ghé vào bên tai Trì Diên nói: "Tôi đánh cược với bọn họ. Tôi thắng, tôi sẽ dẫn cậu đi."
Nếu quả thật thắng có thể mang người trước mắt đi, từ nay về sau triệt triệt để để chỉ thuộc về mình . . . Vậy rất không tệ. Huyết tộc liếm liếm răng, tâm tình lay động mà mơ mộng. Hắn nhất định sẽ giấu kỹ phần thưởng nhỏ của mình, thời thời khắc khắc đều bất ly thân, ban ngày nâng trong tay, buổi tối ôm chặt vào lòng.
Trì Diên nhìn Huyết tộc xung quanh, tất cả quỷ hút máu đều cúi đầu phục tùng đứng đó, kẻ hành hình vốn cách bọn họ gần nhất đã buông chùy thép trong tay, cúi đầu quỳ trên mặt đất.
Bộ dạng thế kia một chút cũng không giống chỉ là thắng cược. Cậu khẽ nhíu mày, cảm giác có điểm không đúng.
Nhưng đúng lúc này Diệp Nghênh Chi đột nhiên kéo tay trái cậu, tháo nhẫn trên ngón áp út mình xuống, cẩn thận đeo lên ngón áp út tay cậu, tỏ vẻ như thờ ơ: "Đúng rồi, cái này cho cậu. Đây là tín vật của tôi, cho cậu, có lẽ thỉnh thoảng sẽ có chút tác dụng."
Tín vật? Trì Diên tò mò xòe năm ngón tay bên trái mình, thành công bị dời lực chú ý, tạm thời đè xuống cảm giác bất thường trong lòng.
Nhẫn kiểu dáng đơn giản mà trang nghiêm, hình vẽ bụi gai hoa hồng chính giữa cũng rất khác biệt, chặt chẽ ôm ngón tay cậu, giống như vì cậu mà chế tạo. Cậu thử dùng tay phải rút ra, chiếc nhẫn rồi lại không nhúc nhích.
Sao có thể chứ, cậu cầm tay trái Diệp Nghênh Chi lên cẩn thận xem xét, lại duỗi tay mình ra so sánh với hắn, ngón tay Diệp Nghênh Chi rõ ràng lớn hơn mình một chút, đối phương có thể tháo xuống được, vì sao mình lại không?
Diệp Nghênh Chi khẽ cười đứng đó, mặc cậu hồ nháo, chờ đến khi Trì Diên xấu hổ mà chủ động buông tay ra hắn mới kéo tay Trì Diên lại, chỉ vào chiếc nhẫn màu bạc nói: "Bởi vì là tín vật, cho nên chỉ có tôi mới tháo ra được."
Hắn nói xong gập ngón tay cậu lại nắm thành quyền, bao trong lòng bàn tay, nhẹ giọng dặn dò: "Cất cẩn thận."
Trì Diên ngẩng đầu nhìn ánh mắt đối phương, nắm chặt tay trái, không khước từ nữa.
Đôi mắt đen rất nghiêm túc, cũng rất chân thành tha thiết, lẳng lặng chăm chú nhìn cậu, tựa như cũng mang tâm mình ra giao phó.
Cậu đột nhiên hơi ngượng tiếp tục đối mặt với Diệp Nghênh Chi, vội vàng chuyển tầm mắt, đúng lúc thấy thi thể quỷ hút máu bên kia bị Diệp Nghênh Chi ném trên mặt đất: ". . . Anh giết hắn rồi?"
"Tôi là thợ săn quỷ hút máu mà." Diệp Nghênh Chi nhẹ giọng trả lời, "Sẽ luôn có một vài tình huống đột phát dưới quyền hạn. Không làm vậy sao tôi có thể đả kích tính hung hăng kiêu ngạo của bọn chúng, làm sao có thể mang cậu đi?"
"Vậy bây giờ bọn họ sẽ thả chúng ta đi sao?" Trì Diên nhỏ giọng hỏi, cậu nhìn chín người khác ý thức vẫn chưa thanh tỉnh lắm cạnh Bạch Thu, "Em là nói, chúng ta."
Cần ra khỏi nơi này không chỉ có riêng hai người bọn họ. Nhiều người như vậy có thể rời khỏi hết không? Bọn chúng sao có thể dễ dàng buông tha bọn họ như vậy chứ? Nhưng cảm giác không đúng lúc nãy giờ lại quay trở về, những con quỷ mới vừa rồi còn vô cùng càn rỡ kia vì sao lúc này đột nhiên đều trở nên thành thật, vả lại. . . cung kính như thế. Giống như đang sợ hãi điều gì đó.
Diệp Nghênh Chi ghé vào tai cậu, nhỏ giọng thì thầm nói: "Đương nhiên. Tôi đâu có ngu ngốc, tôi có mang người đến đây, cho nên bọn chúng không dám không thả chúng ta đi."
Trì Diên ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn. Chỉ thấy hắn vừa dứt lời, lại có mười mấy thân ảnh đột nhiên xuất hiện trong đại sảnh, thậm chí có bốn năm người lăng không đứng trên đỉnh mái vòm, bao vây toàn bộ đại sảnh.
Bọn họ mặc đồ màu đen thống nhất, chân đeo giày bó đen, quanh thân mang sát khí lạnh lẽo, Trì Diên gần như có thể cảm nhận được huyết khí trên người bọn họ còn nồng đậm hơn trên người Huyết tộc——trên tay bọn họ đều nhuộm máu Huyết tộc.
Diệp Nghênh Chi tiếp tục dán bên tai cậu nhỏ giọng giải thích: "Sau khi đoán cậu gặp chuyện không may, trước tiên tôi đi tìm cậu, sau đó báo tin cho người của đội chấp pháp đến tiếp ứng." Chuyện giải quyết hậu quả dù sao cũng phải có người làm.
"Là đội chấp pháp Huyết tộc lần trước anh nhắc tới?" Trì Diên kinh ngạc nhìn hắn, "Anh làm thế nào mà có quan hệ. . . mật thiết như vậy với họ?" Mặc dù nói thợ săn quỷ sau khi phát hiện hành vi sai trái của Huyết tộc , trước tiên đều sẽ tố giác cho đội chấp pháp Huyết tộc xử lý, nhưng nếu nói từng có giao thiệp, có chút giao tình thì cũng không hợp lý. Suy cho cùng dưới tình huống ngay cả chứng cứ cũng không có, đội chấp pháp dựa vào cái gì mà chỉ bởi một câu của hắn đã phái nhiều người như vậy tới tiếp ứng.
"Không, " Diệp Nghênh Chi hiển nhiên cũng nghĩ đến việc phải giải thích vì sao hắn có thể nhanh chóng điều động đội chấp pháp Huyết tộc độc lập, vốn là một chuyện vô cùng phiền phức, cho nên lập tức lời lẽ chính đáng phủ nhận nói, "Lần này đi cùng tôi không phải là đội chấp pháp Huyết tộc mà là đội chấp pháp thợ săn quỷ. Thợ săn quỷ cũng có đội chấp pháp."
Hắn cầm lấy tay trái Trì Diên, nhẹ nhàng sờ chiếc nhẫn trên tay cậu, ánh mắt nhu hòa mà nhìn cậu: "Cậu phải tin tưởng tôi là một quỷ hút máu... một thợ săn có vật làm tin, có quyền có thế."
"Vậy anh cũng là thành viên trong đội chấp pháp sao?" Vừa rồi phủ nhận bản thân đến từ đội chấp pháp chỉ là vì muốn kẻ địch lơ là chủ quan?
". . . Không phải." Diệp Nghênh Chi thoáng dừng lại, thành thật đáp.
Trì Diên nhìn nhìn các thành viên trong đội chấp pháp bốn phía đại sảnh, khí thế lạnh lùng nghiêm túc, mặc đồ thống nhất, mặt không biểu tình, nhìn qua vô cùng lợi hại, lại nhìn Diệp Nghênh Chi đang ôn nhu nhìn mình. So sánh hai bên, nháy