Trì Diên nhìn thấy thông báo hết nước ngoài phòng tắm cũng cảm thấy khó chịu, suy nghĩ một chút đề nghị với Tống Cẩm: "Tôi nhớ là từ ngoài tường phía tây trường mình đi ra chưa đến năm phút có một nhà tắm công cộng, hay là chúng ta đến đó tắm đi."
Tống Cẩm nghe xong lập tức đồng ý. Trường học buổi tối có gác cổng, nhưng hầu như tất cả nam sinh đều nhảy vượt tường phía tây sân thể dục, chuyện này đối với bọn họ mà nói căn bản không vấn đề.
Phòng tắm mở đến 11h đêm, lúc Trì Diên và Tống Cẩm đến thì đã sắp tới thời gian đóng cửa, có vài nhóm người đang đi ra. Hai người giao tiền, nhân viên trông cửa đưa chìa khóa tủ quần áo cho bọn họ, nhắc nhở: "Nhanh lên đấy, sắp hết giờ rồi."
Tống Cẩm khẽ gật đầu, hoàn toàn không để tâm, bọn họ cũng định tắm nhanh, hơn nữa bình thường nếu có khách chưa tắm xong thì sẽ đóng cửa muộn năm mười phút, nhất định có thể kịp.
Phòng tắm được xây vô cùng sơ sài, giống như nhà tắm công cộng mà rất nhiều đơn vị có ở phương Bắc hai mươi ba mươi năm trước, bốn phía đặt một dãy vòi sen, chính giữa có một bể tắm rất ít người dùng. Về sau điều kiện nhà ở cải thiện, mọi người đều tắm ở nhà, loại nhà tắm công cộng này dần dần tuyệt tích.
Thời điểm bọn họ học lớp 12 trường chuyển đến *tân khu của thành phố R, tân khu tương đối xa, nghe nói là khu phát triển trọng điểm trong tương lai, nhưng đến giờ vẫn chưa phát triển, dân cư chủ yếu vẫn tập trung ở những khu cũ trước kia trong thành phố khiến cho nơi đây thoạt nhìn có vẻ hẻo lánh. Có rất nhiều người lao động từ bên ngoài đến vì tiết kiệm tiền thuê nhà nên ở gần nơi này, bình thường tan tầm sẽ tới đây tắm rửa giải tỏa mệt mỏi; hơn nữa nơi này gần nhà ga và bến xe, đến mùa hè khách tạm dừng chân ở đây cũng tới tắm qua, cho nên quanh trường học còn có vài nhà tắm công cộng như vậy. Cách trường học gần nhất là nhà tắm có từ lâu nhất, thiết bị cũ nát nhất, cũng rẻ nhất.
(tân khu: vùng được chính phủ trung ương hoặc chính quyền khu vực hỗ trợ đặc biệt về kinh tế)
Trì Diên với Tống Cẩm chỉ muốn tắm rửa qua loa rồi trở về nghỉ ngơi, cũng không bắt bẻ hoàn cảnh nhiều, cởi quần áo xong cầm đồ vọt vào. Lúc bọn họ đi vào còn có hai người đang tắt vòi sen đi ra ngoài. Diện tích phòng tắm không coi là nhỏ, trừ hai người vừa đi kia thì chỉ có lẻ tẻ hai ba người dưới vòi sen, hơn nữa nhìn có vẻ cũng sắp tắm xong.
Chính giữa nhà tắm trống không, phía gần bên trong một loạt đèn bị hỏng, chập chờn lúc sáng lúc tối, hai người chọn hai vòi sen còn dùng tốt, bắt đầu tắm rửa.
Tắm không dùng miệng, Tống Cẩm miệng rảnh rỗi bắt đầu nói: "Thước Kẻ, tôi kể cho cậu nghe một câu đố đọc được trên mạng nhé: có một người đến một nhà tắm cùng loại như chúng ta đang dùng, khi người đó đi vào trông thấy trong bồn tắm có ba người, dưới vòi sen có năm người, trong lúc cậu ta tắm lại có thêm bốn người đến, có hai người ra khỏi bồn tắm, một người tắt vòi sen đi ra, cậu ta và hai người khác lần lượt tiến vào bồn tắm, lúc này cậu ta ngồi trong bồn ngắm nhìn bốn phía, phát hiện còn có bảy người dưới vòi sen. Cậu nói xem như thế có đúng không?"
Trì Diên suy nghĩ một chút: "Như thế này nhé, tính theo lượng người đến. Trong phòng tắm vốn có chín người, ba người đi, bốn người đến, vậy là có mười người. Trong bồn tắm vốn có ba người, hai người đi, ba người đến, vậy có bốn người, như vậy lúc đó dưới vòi sen phải có có sáu người mới đúng, tính sai rồi."
Tống Cẩm nhạt nhẽo nói: "Thì đây vốn là chuyện ma mà."
Trì Diên ánh mắt phức tạp nhìn hắn: "Đêm hôm khuya khoắt ở nơi hoang vắng, không nên nói mấy chuyện ma quỷ hợp cảnh như vậy."
Tống Cẩm cười nhạo nói: "Chuyện này vừa nghe đã biết là bịa mà, đâu ai rảnh đi tắm còn đếm số người kĩ vậy chứ."
Trong lúc bọn họ nói chuyện lại có ba người tắm xong thu dọn đồ đạc đi ra, có thể nghe thấy rõ tiếng mở đóng tủ ở gian thay đồ phía ngoài, rất nhanh, những âm thanh này cũng biến mất.
Trì Diên thúc giục nói: "Tắm nhanh lên, đừng nói nữa, chỉ còn hai bọn mình thôi đấy, nhân viên sắp tới đuổi người đến nơi rồi."
Tống Cẩm nói: "Không sao đâu, còn một người vào trước chúng ta mà."
Hắn bĩu môi chỉa chỉa ra sau lưng Trì Diên, Trì Diên quay người nhìn, quả nhiên thấy phía sau mình cách hai vòi sen còn một người đang mở nước quay lưng ra tắm rửa.
Trực giác cậu cảm thấy có gì đó không đúng, trong ấn tượng của cậu, lúc đi vào chỗ đó hình như không hề có người. Cậu nhỏ giọng nói với Tống Cẩm: "Đại Tống, lúc đi vào cậu có thấy người đó không?"
Tống Cẩm lắc đầu: "Không để ý, vừa vào tôi đã vội tìm vòi sen tắm cho nhanh rồi, vừa rồi tôi vừa gội đầu vừa nói chuyện với cậu, mắt nhắm suốt nên không để ý."
Trì Diên cũng luôn hướng mặt về phía Tống Cẩm, quay lưng với người nọ, cũng không chú ý tới đối phương xuất hiện từ lúc nào, hay là đối phương vốn vẫn luôn ở đó, chỉ là mình lúc đi vào không để ý.
Cậu lại quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau, đối phương vẫn đưa lưng về phía cậu, cúi đầu, hai tay xoa tóc, bộ dạng giống như đang gội đầu, nước từ vòi sen chảy xuống ngăn cách tầm nhìn làm cậu nhìn không rõ.
Đúng lúc này gian ngoài truyền đến tiếng gọi lớn của nhân viên: "Mười một giờ năm phút rồi, số mười tám mười chín nhanh lên, chỉ còn hai người các cậu thôi đấy."
Trì Diên và Tống Cẩm đồng thời cúi đầu nhìn số thẻ trên tay mình, Trì Diên số mười tám, Tống Cẩm số mười chín.
Tiếng nhân viên lẩm bẩm tức giận cùng tiếng bước chân loẹt xoẹt rời đi loáng thoáng truyền vào: "Phải đóng cửa rồi, nếu không ra thì không về được đâu đấy."
Tống Cẩm cười khan một tiếng, hạ giọng nói: "Người gác cổng nhớ lộn ha?"
Trì Diên quay đầu nhìn về phía người kia, "Hắn" vẫn duy trì tư thế đưa lưng về phía bọn họ, cúi đầu, để tay trên đầu