Trần Viễn chậm rãi nói, Sùng Trinh kích động đến mức toàn thân run lên.
“Không sai, Không sai, tiên sinh nói rất đúng, có những mưu kế này, Đại Minh của trẫm có thể cứu rồi, nhưng mà xin hỏi tiên sinh, trẫm phải làm sao để điều khiển những điều đó?”“Không ngại nói với tiên sinh việc này, bên cạnh trẫm thực sự không có bao nhiêu người có thể dùng, các đại thần từng người từng người đều là trước mặt một đằng, sau lưng một nẻo, trẫm thực sự khó mà tin tưởng bọn họ.
”Sùng Trinh này chính là một người mắc bệnh đa nghi vô cùng nặng.
Lúc ông ta nghe Trần Viễn nói Đại Minh có nhiều tham quan ô lại như vậy thì càng không tin tưởng những người bên cạnh ông ấy.
Kế sách này tuy tốt nhưng lại thiếu đi người có khả năng thực hiện, rốt cuộc phải tin tưởng ai, dùng ai đây?Sùng Trinh vẫn là không có cơ sở quyết định.
Việc này không hề nằm ngoài suy đoán của Trần Viễn, nhìn Sùng Trinh nói: “Được rồi, đều ăn uống no đủ rồi, chúng ta đi câu cá đi, bên bờ hồ vừa câu cá vừa nói.
”“Đúng đúng đúng, còn có thể nướng cá.
”“Mọi người nói chuyện, bổn hầu sẽ nhóm lửa.
”Vương Bôn con người này không hề khách khí chút nào, trực tiếp xem nơi này như nhà của mình.
Vừa câu cá, vừa nướng cá, lại còn vừa uống rượu vừa hút xì-gà, đây đơn giản chính là cuộc sống của tiên nhân.
“Kỳ thực nói tới những những tình tiết cụ thể khi nãy, chúng ta vẫn là nên nói về các đại thần trong triều trước, vấn đề là lòng trung thành của bọn họ, như vậy cũng tiện cho người phán đoán.
”Trần Viễn tay cầm cần câu, vừa câu cá vừa nói: “Trước tiên chính là gian thần, Đại Minh Hoàng Triều có rất nhiều gian thần.
”“Ví dụ như là Tiền Khiêm Ích của Đông Lâm Đảng, đừng thấy người này bình thường miệng nói toàn nhân nghĩa đạo đức, nhưng sau khi Kiến Nô đánh vào Nam Kinh rất nhiều thần tử lấy thân mình hi sinh cứu nước, vậy mà hắn lại trực tiếp đầu phục Kiến Nô.
”“Còn có Ngụy Tảo Đức, người này ngoài mặt chính trực nhưng thực ra lại là một kẻ nhát gan sợ phiền phức, sau khi Lý Tự Thành đánh vào Bắc Bình hắn chính là người đầu quân xin hàng.
”“Còn tên hoạn quan Cao Khởi Tiềm, không chỉ trong thời điểm nơi nơi chiến đấu làm khó võ tướng, trong giai đoạn đầu chiến đấu còn trực tiếp bỏ chạy, hắn cũng là một tên hán gian.
”“Trong số các hoạn quan còn có tên Vương Đức Hóa, lúc Lý Tự Thành đến hắn cũng là tên đầu tiên mở cổng thành.
”Trần Viễn trong lúc nói chuyện đã đem tất cả những gian thần trong ký ức của mình nói ra từng tên từng tên một.
Sùng Trinh lúc này tức giận đến nổi thiếu chút nữa là ngất xỉu, bởi vì những người này ông ấy đều biết hơn nữa ông ta còn coi chúng là trung thần.
“Đáng chết, bọn khốn đáng chết, bọn chúng sao có thể như vậy chứ, trẫm tuyệt đối sẽ không tha cho chúng.
”Sùng Trinh nghiến chặt răng ghi nhớ từng cái tên một.
Trần Viễn sau đó tiếp tục nói: “Gian thần thật sự quá nhiều, nhất thời không thể kể hết, phải biết rằng sau khi Lý Tự Thành đánh vào, bên trong thành Bắc Bình hơn hai nghìn quan viên tất cả đều đầu hàng, thật là nhục nhã.
”“Bây giờ không nói đến bọn phản thần nữa, vậy thì chúng ta nói tới trung thần, cũng là những người mà người có thể tin tưởng.
”Nghe đến đây Sùng Trinh đột nhiên kích động đứng lên, ông ấy vô cùng chân thành nhìn Trần Viễn, rất sợ sẽ bỏ lỡ bất kì tình tiết nào.
Bây giờ ông ta đang thiếu người giúp đỡ, nếu như biết được ai là trung thần, bản thân có thể lập tức bồi dưỡng họ phát triển.
Đối với ông ấy mà nói đây chính là chuyện rất quan trọng.
“Trước tiên chúng ta nói đến tên thái giám này cũng là người bên cạnh người, vô cùng quan trọng.
” Trần Viễn cười nói: “Bên cạnh người chức vị cao nhất trong hoàng cung chỉ có ba người có thể dùng được, trước tiên thứ nhất là Tào Hóa Thuần, còn một người tên là Vương Thừa n, người thứ ba chính là Phương Chính Hóa.
”“Tào Hóa Thuần người này bản tính trung hậu, năng lực mạnh mẽ, nếu như người dùng cậu ta có thể để cậu ta trở thành người phụ trách của Đông Hán.
”“Vương Thừa n người này trẫm không ta không cần phải nói rồi, lúc Lý Tự Thành đánh vào, cậu ấy luôn bên cạnh người lúc người treo cổ trên Môi Sơn, là người duy nhất luôn bên cạnh người lúc chết, đó cũng được coi là trung hậu.
”“Còn có Phương Chính Hóa người này cũng tính là một người vì nước quên mình, tuy là một hoạn quan, nhưng cũng