Như thường lệ, mỗi buổi sáng Lý Bách đều đến bắt mạch cho bọn nàng.
Châu Ân Hoan ngồi trên ghế dùng trà, đưa mắt nhìn Lý thái y đang thay băng cho vết bỏng trên tay Cố Tử Yên, dưới góc nhìn của nàng, Lý thái y sống mũi cao, nhìn nghiêng rất đẹp, tuy nhìn chính diện chỉ thấy hài hòa, nhưng góc nghiêng kia của y là kiểu góc nghiêng thần thánh trong lời đồn, Lý thái y lúc này đang cẩn thận lấy một dải băng trắng ra chuẩn bị quấn lên lớp thuốc.
Cố Tử Yên ngồi yên trên giường, thấy dải băng hôm nay có chút khác lạ, không phải là loại thường ngày nhỏ được băng, không kiềm được thắc mắc nhỏ buộc miệng hỏi.
"Hôm nay đổi vải băng sao?"
Lý Bách gật gù một cái, rồi đáp: "Thưa phải, băng này từ chỗ Chung thái y, do Vương gia phái người mang đến."
Là y phái người mang đến, lồng ngực nhỏ có chút nhộn nhạo, Bắc Viễn vậy mà chua đáo như thế, nhỏ cũng không biết chính bản thân mình nở nụ cười từ bao giờ.
"Loại này có gì khác biệt với dải băng thường ngày?"
Lý thái y vẫn chăm chú băng bó, nói: "Băng loại này là loại tốt nhất, mỏng thoáng rất hợp với vết thương do bỏng nước gây ra."
"Ồ, ai đó chu đáo với ai kia quá!" Châu Ân Hoan gảy móng tay, miệng châm chọc.
Lý Bách nghe nàng nói như thế, y cũng phì cười làm cho mặt mũi Cố Tử Yên đỏ lựng, rõ ràng nhỏ có chút rung động trong lòng rồi.
Thay thuốc xong xuôi Lý thái y thu dọn đồ vào hợp thuốc rồi cáo lui, Châu Ân Hoan có một vài câu hỏi muốn được giải đáp, nàng rảo bước đi theo y bước ra khỏi điện, đi được một đoạn.
"Lý Bách, lúc nãy không tiện nói." Nàng mở lời.
Lý thái y khựng lại, nàng vừa gọi tên của y chứ không phải là Lý thái y.
"Tiểu thư có chuyện gì?" Y nghiêng đầu hỏi.
Chuyện nàng hỏi cũng không to tát gì, chỉ là hỏi về vết thương của nhỏ thôi.
"Vết thương bị bỏng nên để bên ngoài thoáng sẽ mau lành hơn, tại sao bây giờ vẫn còn quấn băng thế?"
Lúc nãy Vương gia cho người mang loại dải băng khác thay cho Cố Tử Yên, thấy nhỏ xao động như thế nàng không thể hỏi, tránh cho nhỏ cụt hứng.
Lúc này ở riêng với Lý thái y có thể thoải mái hỏi chuyện rồi.
"Châu tiểu thư đừng lo, Cố tiểu thư cần phải đắp thảo dược một vài ngày nữa mới có thể tháo băng hẳn.
Hơn nữa loại băng Vương gia mang tới rất khoáng mát không hầm vết thương, không ảnh hưởng đến tiến độ lành." Y ôn tồn giải thích cho nàng nghe.
Nàng ồ lên một tiếng sau đó cảm thán: "Lý Bách, y thuật của ngươi tốt quá!"
Lý Bách được khen nhưng không kiêu ngạo, y cười cười nói: "Tiểu thư quá khen rồi!"
Nói rồi y lấy từ trong tay áo ra một vật tròn tròn nhỏ nhắn chìa tới trước mặt nàng.
Là một hộp son, vỏ hộp màu trắng tinh, hộp làm bằng sứ trên nắp còn có hoa văng cây trúc màu xanh lục.
Châu Ân Hoan ngẩng đầu nhìn Lý Bách, trông thấy ánh mắt của y có chút lúng túng, mặt hơi nghiêng nghiêng, mắt không nhìn nàng.
Thấy nàng im lặng một lúc không nói gì cũng không đưa tay ra nhận.
Y mới ho khan một tiếng, y nói: "Đây là son ta chế tạo đang trong quá trình kiểm nghiệm, tiểu thư giúp ta dùng thử được không?"
Nàng nhìn hộp son trên tay, ra là sản phẩm thử nghiệm, hắn chế ra cái này tự thử nghiệm với chính mình cũng không dễ coi lắm, nàng là tú nữ trong cung có quan hệ với nhiều cung nữ, những đồ dùng tú nữ dùng trong cung khi truyền ra ngoài sẽ trở thành xu hướng thịnh hành, nàng giúp hắn cũng như thay lời đa tạ hắn săn sóc Cố Tử Yên chu đáo.
Nghĩ thế nàng vui vẻ nhận lời.
Sắc mặt Lý Bách giãn ra, y vui vẻ cáo lui đi trước.
Sau khi y khuất bóng, nàng rảo bước đi tiếp.
Châu Ân Hoan đi được vài bước thì có bóng người lù lù xuất hiện.
"Châu hiểu thư, tình cờ lại gặp nhau rồi."
Là Trình Hải, cuối cùng hắn cũng được mỹ nữ nào đó thả hồn về.
Nguyễn công công nấp sau dãy tường lớn, thầm nghĩ.
Hoàng thượng! Cái tình cờ của người là mai phục ở đây cả buổi sáng sao?
Châu Ân Hoan thấy hắn, không hiểu trong lòng tại sao lại tức giận, nàng mắng một câu: "Ta tưởng ngươi chết ở cái xó nào rồi, muốn gặp ngươi khó thật, đừng nói với ta ngươi là Hoàng đế nhé?"
Tim trong lòng hắn giật thót, không thể nào phát hiện được, hắn không lộ ra ngoài dù chỉ là mũi giày, trong hành cung cũng không ai biết chuyện, nàng có tra thế nào cũng không ra, làm sao nàng biết được, đây chắc là mắng yêu chứ hả?
Nghĩ đến đây Trình Hải vui vẻ híp mắt cười.
"Châu tiểu thư, mắng yêu ta à? Ta thích lắm! Mắng nữa đi."
Châu Ân Hoan lườm hắn một cách ghét bỏ không thèm trả lời.
Bắc Hải không quan tâm nàng tỏ thái độ, hắn cũng lâu rồi không nhìn thấy nàng, vài hôm trước tranh tài ở Phương Diên Điện, hắn cắm chặt mông ngồi sau bình phong, muốn nàng không thấy hắn trước hết phải để hắn không thấy nàng.
Bắc Hải di mắt nhìn nàng một lượt, hôm nay vận y phục màu hồng nhạt, trên búi tóc chỉ có vài ba cây trâm đơn giản, trên tay còn cầm một hộp son.
Hắn nheo mắt nhìn vật tròn trong tay nàng, lại nhớ đến đoạn trò chuyện giữ hai người mà hắn đứng sau tường nghe được, trong lòng