Châu Ân Hoan ở lại ngủ cùng Cố Tử Yên một đêm.
Sáng hôm sau khi vừa thức giấc, cả hai lại có thêm điểm đột phá mới.
Ký ức của thân thể này dần được khôi phục lại trong đầu nàng.
Ký ức của vị Châu tiểu thư yểu mệnh kia cũng không có gì đặc sắc lắm, chỉ là một cô nương liễu yếu đào tơ, tiếc là thuở thơ ấu bị gò bó trong khuôn khổ cứng nhắc, chỉ nằm sâu trong phủ học lễ nghi, mấy cái cầm, kỳ, thi, họa, rồi lại là nữ công gia chánh.
Từ nhỏ đã được đào tạo bài bản để trở thành một người vợ hiền, một nàng dâu thảo.
Cố Tử Yên cũng có lại ký ức, cũng không khác nàng là bao, cái gọi là tiểu thư khuê các thật vô vị, chẳng có một chút thú vị nào.
Châu Ân Hoan cùng Cố Tử Yên dùng bữa sáng, chốc nữa phải lết theo đến cái hồ nước gì đó.
Hôm qua hai người bị đuối nước, khi tỉnh lại gặp nhau lại xúc động mạnh, càn quấy một chút liền không còn sức lực mà nằm xuống ngủ như chết.
Vì thế cả hai cũng chưa dò la được thông tin gì về cái vị Vương gia Bắc Viễn kia, trong cái ký ức mới được cập nhật của nàng, Bắc Viễn được người ta đồn đại là mạnh mẽ, anh khí, làm việc dứt khoát cộng thêm một ngàn lời khen ngợi.
Song, thực tế chẳng biết con người ra sao.
Châu Ân Hoan đưa mắt nhìn kẻ hậm hực ngồi ăn cháo ở kế bên.
Bây giờ nàng mới để tâm diện mạo mới của Cố Tử Yên, gương mặt xinh đẹp, đường nét hoàn mỹ vẫn còn vương vấn một chút trẻ con ắt hẳn là do độ tuổi vị thành niên.
Ở thế giới kia, nàng và nhỏ đã hai mốt tuổi rồi.
Bây giờ lại có diện mạo thiếu nữ mười bảy phơi phới cũng coi là có chút mới mẻ.
Cố Tử Yên không buồn để ý đến nàng, nhỏ gọi một tiếng A Liên.
Một nha hoàn bước đến bên cạnh, Châu Ân Hoan nhìn ra nha hoàn này, trong tầng tầng lớp lớp ký ức mới được cập nhật thì nàng biết được nha hoàn này là tâm phúc của Cố tiểu thư trước đây, khi Cố tiểu thư gây chuyện với Châu tiểu thư, nha hoàn này miệng lưỡi cũng không tệ.
Nhưng giờ nàng ta không thể biết được, xác chủ tử còn đó mà hồn là kẻ khác rồi.
"Dạ có nô tì." A Liên đáp.
"Ngươi nói một vài điều về vương gia Bắc Viễn xem?" Cố Tử Yên không thèm ngẩng mặt, tay khuấy khuấy bát cháo trên bàn.
"Ý của người là Vinh vương gia ạ? Vinh vương gia trước là Tam hoàng tử, mười lăm tuổi được vinh quang phong vương, thông minh, rộng lượng, tính cách mạnh mẽ.
Theo nô tì thấy thì quả là không có chỗ nào để chê, nhưng mà Vinh vương gia vẫn chưa có chính thê, thậm chí tì thiếp cũng không có.
Chuyện này cũng lạ thật."
Châu Ân Hoan nghe A Liên nói xong thì gật gật mấy cái, rồi tiếp tục hỏi:" Ở đây không biết là cung nào?"
A Liên cảm thấy khó hiểu, từ khi được vớt lên từ hồ Hương Liên hai vị này cứ như người giời, cái gì cũng không biết, không nhớ.
Từ hai kẻ không đội trời chung bây giờ lại thân thiết lạ thường, phải chăng một lần "vào sinh ra tử" đã thay đổi hết tất cả rồi ư?
A Liên ôm một bụng câu hỏi nhưng không dám hỏi câu nào, bèn hồi đáp Ân Hoan.
"Bẩm Châu tiểu thư, đây là Thanh Hạ hành cung nơi tránh nắng của hoàng thất."
Thanh Hạ hành cung?
Chẳng phải nơi này chỉ có hoàng thân quốc thích mới được đến hay sao?
Nàng và Yên Yên cớ gì lại ở trong chốn này.
"Tại sao bọn ta lại ở đây?" Cố Tử Yên cất tiếng hỏi.
"Bẩm tiểu thư, người và Châu tiểu thư cùng với mười ba vị tiểu thư xuất thân khác nhau đều là tú nữ tham gia kỳ tuyển tú đầu tiên của thánh thượng." A Liên thưa.
Trong đầu Châu Ân Hoan lại được cập nhật thêm một lượng kiến thức nữa.
Đây là năm Khang Định năm thứ nhất.
Nhị hoàng tử Bắc Hải bình định phản loạn biên cương, thắng lợi vô biên, rất được lòng dân.
Sau đó người thuận lợi đăng cơ, đổi niên hiệu thành Khang Định.
Vị hoàng đế này vừa mới đăng cơ ba tháng, là người có tài trị quốc, bình thiên hạ.
Tuy nhiên, hậu cung trống rỗng, đã qua lễ đội mũ bốn năm nhưng vẫn chưa lập hậu.
Thiên hạ lúc này thái bình, dân sinh an ổn, thịnh vượng.
Quốc khố đầy ấp, giặc biên cương đã được dẹp loạn.
Việc trong triều đăm ra cũng khá nhàn hạ, nhưng mấy vị lão thần thâm niên kinh nghiệm nào muốn tân hoàng được yên.
Việc nước còn chưa bàn xong thì các lão thần đã lo đến