Sau khi sắp xếp mọi chuyện xong xuôi.
Châu Ân Hoan từ biệt Cố Tử Yên.
Nàng cùng cặp chủ tớ Vương gia kia rời đi, vừa nãy đi cùng một mình Bắc Hải nàng để hắn bế cũng không có việc gì.
Bây giờ ra về lại có thêm một người là Bắc Viễn, nàng bỗng cảm thấy việc hắn bế nàng có chút ngượng ngùng.
"Châu tiểu thư, ta bế người." Bắc Hải vui vẻ chìa cánh tay trước mặt nàng.
Châu Ân Hoan cúi mặt xuống không đáp.
Thấy thế Bắc Viễn nhếch môi một cái, y nói: "Châu tiểu thư không đồng ý ngươi bế, vậy để bổn vương."
Bốp.
"Ối ối Vương gia, thuộc hạ lỡ tay vung tay vào mặt Vương gia xin ngài trách tội."
Châu Ân Hoan ngẩng đầu lên chưa biết ất giáp gì đã thấy Trình Hải quỳ xuống đất.
Vương gia thì ôm mặt lùi về sau mấy bước, y cắn răng tức giận nhưng không biết mở miệng mắng hắn thế nào.
Người mới "lỡ tay" bốp vào mặt y là đương kim thánh thượng.
Quả thật tiểu nhân nhất cái Khang Định Quốc này không ai vượt qua Khang Định Đế.
Bắc Viễn tuy bên mặt hơi đau nhưng đã thành công chọc giận hoàng huynh của y.
Nhìn xem Hoàng đế bệ hạ lúc này mặt mũi tối sầm rõ là đang tức muốn thổ huyết nhưng vẫn phải quỳ nhận tội.
Nghĩ đến đây bên má trái của y không còn thấy đau nữa.
Y hậm hực bỏ đi trước, để lại hai người bọn họ.
Bắc Hải không nói không rằng đứng dậy bế thốc nàng nhảy qua bức tường cao, Châu Ân Hoan cứ ngỡ vượt tường xong hắn sẽ thả nàng xuống.
Nhưng mà hắn vẫn bế nàng chạy về Nguyệt Lung Điện.
Châu Ân Hoan nằm gọn trong lòng Bắc Hải, nàng lén lút ngước mắt ngắm nhìn khuôn mặt hắn, cái cằm tuyệt đẹp, tỷ lệ gương mặt phải nói là trên cả tuyệt vời.
Lòng ngực Bắc Hải vững chãi lại ấm áp bất giác khiến nàng đỏ mặt, lại nhớ đến lần thị phạm hôm trước.
Châu Ân Hoan lắc đầu thật mạnh muốn loại bỏ hết mấy cảm giác kì lạ kia ra khỏi đầu, điều này thu hút sự chú ý của hắn.
"Châu tiểu thư làm sao thế?"
Châu Ân Hoan bị phát giác nên bối rối xua tay, nàng lấy lý do khác ra nói: "Ta...!ta đang lo lắng nhỡ bị Ngũ công chúa phát hiện thì sao?"
"Không đâu, muội...!À không, Ngũ công chúa không có ở trong hành cung đâu." Bắc Hải suýt nói nhầm, hắn nói xong liền uốn lưỡi mấy cái.
"Sao ngươi biết?" Nàng hỏi.
Bắc Hải chột dạ trong bụng nhưng vẫn đáp: "Ta theo Vương gia nên cũng biết vài chuyện, Ngũ công chúa thích nhất là cải nam trang ra ngoài lêu lỏng.
Mặc dù tới đây rồi nhưng rất ít khi ở hành cung."
Châu Ân Hoan ừ một tiếng, cả hai người bọn họ đã quay trở về Nguyệt Lung Điện.
A Tố thấy nàng trở về thì mừng rỡ chạy ra đón, hắn thấy thế cũng lẳng lặng rời đi, được một lát hắn lại nhớ ra điều gì đó.
Bắc Hải dùng khinh công nhảy vào phòng bếp của Nguyệt Lung Điện.
"Ngũ công chúa sai ta đến bảo các ngươi dâng bữa tối lên cho Châu tiểu thư."
Bọn người trong bếp ôm một bụng khó hiểu, công chúa quan tâm đến Châu tiểu thư kia từ lúc nào? Nhưng không ai dám hỏi đều răm rắp nghe theo.
Thấy bọn họ nghe lời, hắn lúc này mới thật sự trở về Sùng Đức Điện.
Lúc này tại Hoa Hiên Điện.
Cố Tử Yên cho người loan tin rằng Đại Liên bị trúng độc nhưng được phát hiện kịp thời, hiện tại đã không còn trở ngại, lại tăng cường thêm người canh gác phòng củi.
Nhỏ mệt mỏi trở về nội điện, nhìn thấy trên bàn hộp thức ăn Bắc Viễn mang đến vẫn còn đó.
Mà đôi đũa lúc nãy đã biến mất.
"Quái lạ sao lại mất đôi đũa thế này?"
Nhỏ tìm dưới bàn cũng không có, trên ghế cũng không có, sàn nhà cũng không có.
Thế là nhỏ bỏ cuộc không tìm nữa, gọi A Liên vào thay y phục chuẩn bị đi ngủ.
Ba ngày sau đó.
Bên phía Hoa Hiên Điện không có tin tức gì về hung thủ, đã ba ngày rồi hôm nay chắc chắn người kia sẽ phải ra tay.
Hắn không thể nào chậm trễ hơn nữa.
Thế là tối hôm nay, lại tiếp tục chui lỗ chó.
Má nó! Đúng là số khổ! Xuyên làm tiểu thư cao quý mà phải chui lỗ chó thế này đây.
Châu Ân Hoan oán thầm trong lòng, nhấc mông ra khỏi lỗ chó.
"Châu tiểu thư, tình cờ thật lại gặp nhau rồi."
Châu Ân Hoan: "..."
Nàng quá quen với cái chuyện tình cờ gặp hắn rồi, vì thế chẳng buồn đôi co.
Cả hai nhanh chóng dùng cách cũ đến Hoa Hiên Điện.
Bắc Viễn lúc này đã có mặt tại Hoa Hiên Điện từ sớm, mấy ngày gần đây đêm nào y cũng mang cơm đến cho Cố Tử Yên nhưng mà y đã rút kinh nghiệm, lần nào cũng mang hai đôi đũa.
Bốn người bọn họ hôm trước đã sắp xếp kế hoạch xong xuôi chỉ đợi đến đêm nay.
Nửa đêm trời tối đen như mực.
Hai thái giám ngoài cửa đã gục xuống từ bao giờ chẳng hay.
Hắc y nhân thân hình mảnh mai, gã nhanh như chớp đã lẻn vào trong phòng củi.
Người đàn bà trung niên tầm bốn mươi tuổi nằm sấp trên bãi rơm như đã chìm sâu vào giấc ngủ, dáng người lẫn y phục kiểu tóc đều cho thấy bà ta là Đại Liên.
Hắc y nhân đánh giá một lượt, gã cẩn thận rút chủy thủ từ trong ngực áo ra từng bước từng bước áp sát Đại Liên.
Gã vung chủy thủ lên cao, chuẩn bị dùng một lực mạnh tạo thành một nhát trí mạng.
Bỗng ngoài cửa có tiếng động.
"Oa...!ngủ ngon quá!"
Là tiếng của Bắc Hải.
Hắc y nhận hoảng loạn hạ dao xuống y nhảy ra sau hai đống củi chất cao, to oạch.
Gã đảo mắt nhìn đăm đăm về phía cửa, không thấy hai tên thái giám gác cửa có ý định xông vào.
Hắc y nhân thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Ngươi yên tâm đi hai người bọn họ không vào đâu." Cố Tử Yên ghé sát vào tai hắc y nhân thầm thì làm cho gã sợ đến mức bật ngửa ra sau.
Gã giật mình trố mắt nhìn Cố Tử Yên đang ngồi xổm bên cạnh gã, phía sau còn có Châu Ân Hoan đang ngáp ngắn ngáp dài.
"Giết đi, sao không giết? Bọn ta chờ hai canh giờ rồi đó." Châu Ân Hoan lười biếng nói.
Hắc y nhân hốt hoảng nhảy ra khỏi đống củi, lâm le tiến về phía Đại Liên kia.
Định vung chủy thủ kết liễu bà ta rồi tự sát.
Nhưng tiếc là gã đã vào tròng, Bắc Viễn trong y phục thái giám đá tung cánh cửa, xông vào khống chế hắc y nhân, gã kia thân thủ rất nhanh nhẹn lập tức né tránh đòn của Bắc Viễn.
"Vương gia, người tự lo liệu nhé! Thuộc hạ thấy hai đánh một không quân tử.
Nên thuộc hạ xin phép đứng xem thôi." Bắc Hải đứng ngoài cửa vọng vào.
"..."
Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên suýt nữa chết sặc với câu nói của hắn.
Hắc y nhân kia cũng là cao thủ, hai người bọn họ so chiêu với nhau một khắc.
Gã hắc y nhân mới bị Bắc Viễn đánh bại, nằm sõng soài lăn lộn dưới đất bị y khóa hai tay.
Cố Tử Yên từ phía sau đóng củi tiến đến kéo miếng vải đen thui mà hắc y nhân dùng để che mặt xuống.
Gương mặt hắc y nhân dần dần lộ ra, Châu Ân Hoan đứng xem khẽ giật mình.
Hắc y nhân kia là nữ tử!
Cố Tử Yên ra hiệu cho Đại Liên giả kia lui ra ngoài, lúc này Bắc Hải từ ngoài cửa tiến vào trong.
Cánh cửa trong cửa đòn chặt.
Hắc y nhân kia tuy bại trận bị Bắc Viễn khống chế nhưng vẫn liều sức mà vùng vẫy.
Bắc Hải tiến đến bên cạnh Bắc Viễn, hắn bóp chặt cằm của nữ nhân kia không để hai hàm khép lại hòng tránh trường hợp ả ta tự cắn lưỡi hay cắn độc gì đó.
Hắn nâng cằm ả ta lên nheo mắt nhìn vào trong khoang miệng.
"Ừm, trong khoang miệng không có viên độc, ngoài ra còn có ba cái răng sâu.
Ngươi ăn ít đồ ngọt thôi."
Hắc y nhân trừng trừng mắt nhìn hắn, ú ớ mấy cái như là đang chửi rủa bắc kịch liệt vậy.
Châu Ân Hoan cũng sôi máu, vỗ vào cánh tay hắn một cái tỏ ý bảo hắn nghiêm túc một chút.
Bắc Hải trong lòng đầy buồn tủi, đây không biết là lần thứ bao nhiêu hắn bị gian thương sử dụng vũ lực lên người.
Hắn là rồng một nước đấy!
Sao nàng có thể ra tay đánh hắn mãi thế!
"Ai sai khiến ngươi đến đây? Tại sao lại muốn giết Đại Liên vu hại Cố Tử