"Hoan Hoan à, ta chỉ là một thị vệ mà thôi.
Đào ở đâu ra hai ngàn lượng?" Bắc Hải đỡ trán giả vờ than thở.
Thật ra hai ngàn lượng bạc đối với hắn như lá rụng ngoài cành mà thôi, nhưng bây giờ hắn đang là thị vệ của Vương gia, đưa cho nàng hai ngàn lượng thì quá vô lý rồi.
Một tùy tùng bình thường kiếm đâu ra số tiền lớn như thế đưa cho nàng, nếu đưa nàng chắc chắn sẽ khiến nàng sinh nghi.
Châu Ân Hoan không định đòi tiền Trình Hải, chỉ là lúc đó hắn hỏi nàng thì trả lời theo bản năng mà thôi.
Lúc này suy nghĩ lại Trình Hải là tùy tùng cỏn con làm sao có nổi hai ngàn lượng bạc.
Nhưng mà nụ hôn đầu của nàng bị hắn cướp mất, không để hắn cướp dễ dàng như thế được.
Là nụ hôn đầu đó! Mà còn là hôn sâu nữa! Nghĩ đến đây máu nóng dồn lên hai má đỏ bừng, xấu hổ quá đi mất.
"Trình Hải lấy thân gán nợ cho Châu tiểu thư được không?" Trình Hải khóe môi cong cong, mắt ngước lên trời, hắn nở nụ cười thâm sâu thản nhiên nói.
Nguyễn công công an phận nằm trong chuồng ngựa, biết ngoài kia có chuyện phi lễ chớ nên nhìn.
Nhưng mà y nghe đến câu gán thân trả nợ, không kiềm được mà lấp ló nhìn Hoàng thượng của y một cái.
Hoàng thượng! Long thể của người chỉ đáng hai ngàn lượng bạc thôi sao?
Cho dù có thích người ta quá cũng không nên đại hạ giá chứ!
"Nghe cũng được đó, nói ta nghe xem ngươi có thể làm những chuyện gì?" Châu Ân Hoan thấy lời hắn nói nghe rất lọt tai, không lấy tiền cũng được vậy thì lấy sắc.
Trình Hải kia đẹp mã như thế mang ra ngoài phố treo lên bán chắc chắn sẽ thu được một món tiền lớn từ các cô nương.
Không! Không không, nàng không cho phép các cô nương mua.
"Trình Hải bất tài vô dụng, chỉ biết làm tướng." Trình Hải chắp tay sau lưng, nghiêng nghiêng đầu cười.
Ồ! Tên này cũng giỏi quá.
"Tướng quân sao? Ngươi giỏi thật đấy!"
"Không phải tướng quân." Hắn thản nhiên đáp.
Châu Ân Hoan khó hiểu, không phải tướng quân thì làm tướng gì nhỉ? Quan văn chăng? Nhìn cũng giống lắm.
Nhưng cũng giống quan võ mà.
Nghĩ tới nghĩ lui đầu nàng sắp nổ mất rồi.
Vì thế nàng hỏi luôn cho xong: "Vậy tướng gì?"
"Tướng công của nàng.
Sao hả? Nàng vừa khen ta giỏi đấy!" Trình Hải híp mắt nở nụ cười tươi rói, vui vẻ hồi đáp nàng.
"Ngươi cút!" Mặt mũi Châu Ân Hoan lại bị Trình Bải làm cho đỏ hết cả lên, tim đập dữ dội.
Cái tên này, cái tên này miệng lưỡi dụ ngọt quá ghê gớm.
Nàng nhất thời không đỡ được câu này, đỏ mặt lùi về sau.
Tại lều của Hoàng thượng.
Bắc Viễn trong lòng có dự cảm không lành nhưng nghĩ mãi không ra chuyện gì.
Vì thế y đến tìm hoàng huynh đánh cờ giải khuây, thị vệ nói hoàng huynh vẫn ở bên trong, vậy mà y tiến vào thì không thấy đôi chủ tớ Hoàng thượng và Nguyễn công công đâu.
Biết rõ hai người này lại cải trang đi trêu đùa Châu Ân Hoan rồi, không biết ở đó có Cố Tử Yên không.
Nhỏ có đi cùng Châu Ân Hoan không, hay là bị tiểu tử kia cuỗm đi mất rồi.
Nghĩ đến đây dự cảm không hay trong lòng y tăng lên gấp mười.
Vừa hay lúc này vị Hoàng thượng nào đó đã quay về.
"Thỉnh an Hoàng thượng." Bắc Viễn hành lễ.
"Ồ! Hôm nay ngươi cũng biết thỉnh an trẫm rồi sao? Miễn lễ, miễn lễ." Bắc Hải không để mắt tới tam đệ, tâm trạng hắn đang rất vui vẻ.
Bắc Hải cảm thấy nếu bây giờ hắn có ba núi tấu chương thì hắn cũng duyệt hết ngay.
Bắc Viễn đa tạ một câu rồi suy tư ngồi vào ghế, hình ảnh tên nhóc đứng trước xe ngựa Cố Tử Yên làm y khó chịu mãi không thôi tựa như có dằm trong lòng vậy.
Chuyện này làm y phiền não.
Bắc Hải thấy lão tam nhà hắn hôm nay im lặng khác thường, vẻ mặt ưu phiền tựa như rất phiền lòng một chuyện nào đó.
Là một người huynh trưởng trong nhà, hắn phải an ủi chia sẻ nỗi phiền muộn với đệ đệ mới ra dáng một người huynh tốt.
Vì thế hắn quyết định kể ra chuyện thỏa thuận bị hủy nhằm an ủi tinh thần của y.
"Hôm nay trẫm có chuyện cực kỳ vui muốn nói cho ngươi nghe." Bắc Hải nói.
Bắc Viễn hiện giờ ruột gan não nề, chuyện vui đến mấy y cũng không nghe lọt tai.
Trong đầu y bây giờ chỉ có ba chữ Cố Tử Yên mà thôi.
Nhưng người trước mắt là Hoàng thượng, y không thể từ chối không nghe, vì thế Bắc Viễn ậm ừ nói: "Không biết hoàng huynh có chuyện gì vui ạ?"
Bắc Hải ngồi trên ghế, Nguyễn công công dâng lên một chén trà Long Tỉnh mùi thơm phảng phất khắp lều.
Hắn nâng chén trà trên tay thong thả uống một ngụm cho nhuần giọng rồi nói: "Trước đây trẫm và Châu Ân Hoan có lập một thỏa thuận đó là tác hợp cho ngươi và Cố Tử Yên."
"Gì cơ? Hoàng thượng nói thật chứ?"
Bắc Viễn phản ứng cực nhanh, y nghe lời hắn nói mà cả đầu ong ong.
Hóa ra từ trước đến giờ mỗi lần y gặp nhỏ, Hoàng thượng và Châu Ân Hoan tự giác tách khỏi hai người bọn họ.
Lúc xuất thành cũng thế, con ngựa kéo cỗ xe đột nhiên phát điên là do Hoàng thượng động tay, Bắc Viễn và Cố Tử Yên cãi cọ gây gỗ thậm chí còn từng thân mật quá mức trong Ngọc Túy Lâu.
Lần trước trong vườn Ngọc Uyển, y vỗ nhẹ vai Châu Ân Hoan, nàng hiểu ý y ngay, lập tức chạy sang chỗ khác.
Thì ra mọi chuyện đều có hai kẻ này đứng đằng sau.
Bắc Viễn bị hai kẻ này tính kế gần hai tháng trời, bị bọn họ xoay vòng vòng như một con dế.
Bắc Viễn tức giận, y đâu phải món đồ trong rương.
Bọn họ muốn giao dịch thì giao dịch, muốn thu xếp thì thu xếp hoàn toàn không coi y ra gì.
Bắc Viễn nổi giận, giọng điệu lạnh lùng: "Hóa