Cố Tử Yên đi được một đoạn không xa nữa, bước chân nhỏ bất chợt dừng lại.
Cố Tử Yên bị thu hút bởi cảnh tượng gần ngay trước mắt.
Nhỏ hoảng hốt vội nép người sau túp lều to, vội vàng đưa hai tay lên dụi mắt vài cái, cảm thấy chưa ổn nhỏ lại tiếp tục dụi thêm.
Cố Tử Yên lén nhìn lại một lần nữa, xác nhận mắt mình không hoa, bản thân không nhìn lầm mới hoàn hồn chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện của người kia.
"Hoàng thượng, Minh Như mang bánh quế hoa đến dâng lên cho người." Thủy Lạc e ấp chẳng dám nhìn thẳng thiên tử trước mặt, tay cầm hộp gỗ được xếp thành hai tầng để đựng bánh quế hoa.
Bên cạnh Quận chúa không có cung nữ nào đi theo hầu hạ.
"Thủy Lạc Quận chúa có lòng rồi, trẫm không đói.
Muội mang đến cho Ly Nguyệt đi, Ngũ công chúa rất thích món này." Giọng nam trầm vang lên, người này tự xưng là "trẫm", không ai khác người này đích thực là Khang Định Đế.
Cố Tử Yên không kiềm được ngạc nhiên nhanh chóng lấy tay giữ chặt miệng không cho bản thân thốt lên câu kinh ngạc nào.
Hóa ra mọi nghi ngờ chưa được xác thực của Cố Tử Yên nay đã biến thành sự thật.
Vừa nãy chính mắt Cố Tử Yên trong thấy thuộc hạ Trình Hải của Vương gia, thân khoác long bào đầu đội long mão hiên ngang đi lại trong khu lều hoàng thất.
Bên cạnh còn có Thủy Lạc Quận chúa bẽn lẽn theo sau.
Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, tên Trình Hải kia và đương kim thánh thượng là một người.
Cố Tử Yên nghiến răng, nhỏ biết ngay! Từ đầu nhỏ đã cảm nhận được Trình Hải không phải người bình thường, hắn cứ thoắt ẩn thoắt hiện, thái độ với Vương gia chỉ có hơn hoặc ngang chứ chẳng có chuyện cung kính hầu hạ.
Hôm nay nhỏ tận mắt chứng kiến Trình Hải mặc long bào đứng sừng sững ở đây trong khi Vương gia lại nói hắn về đất phong lo liệu vài chuyện.
Mọi nút thắt trong đầu được hóa giải ngay tức khắc, Vương gia cho phép Trình Hải ngồi chung xe, ăn chung mâm nhỏ cứ ngỡ là Bắc Viễn ân điển cho hắn.
Ngờ đâu hắn mới là người cho Bắc Viễn ân điển.
Chuyện Châu Ân Hoan được Hoàng thượng lót đường chẳng còn là chuyện khó hiểu gì cho cam.
Đây chắc chắn là kế hoạch Trình Hải sắp xếp từ trước.
Rõ ràng là Vương gia bao che cho Trình Hải.
Đầu Cố Tử Yên choáng váng, Hoàng thượng là Trình Hải.
Nếu Châu Ân Hoan biết được phản ứng của nàng sẽ như thế nào đây? Đúng là trời cao không có mắt, Châu Ân Hoan né hậu vị như né tà.
Thế mà người trong lòng lại là Hoàng đế bệ hạ.
Chắc chắn Châu Ân Hoan sống quá thất đức mới bị ông trời sắp đặt thế này.
Nhỏ chẳng để cuộc trò chuyện của Thủy Lạc Quận chúa và Hoàng thượng vào tai nổi, nhanh chân chạy đi trước khi bị bọn họ phát hiện.
Trình Hải không còn là Trình Hải như xưa nữa, nếu hắn tóm được Cố Tử Yên nghe trộm thì phiền phức to.
Có khi hắn vì giấu Châu Ân Hoan mà bịt miệng nhỏ cũng nên.
Càng nghĩ càng lo sợ thế nên Cố Tử Yên vội vã lén chạy đi mất.
Từ xa, mọi hành động của Cố Tử Yên đều lọt vào mắt một người.
Mặt trời lúc này đã nhô cao đỉnh sào ắt hẳn đã đến chính ngọ.
Trước túp lều cuối tại khu lều phía Tây.
Cố Tử Yên nheo mắt nhìn túp lều to, cửa lều mở he hé.
Nhỏ ngập ngập ngừng nửa muốn vào nửa muốn không, chẳng biết quyết định thế nào.
Cố Tử Yên có linh cảm cực kì xấu, nhỏ có cảm giác nếu bước vào trong thì chắc chắn chẳng thể quay đầu được nữa.
Nhỏ hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra như đang cố trấn an chính mình, đã đến tận nơi này rồi nào có chuyện không vào.
Nhỏ cứ vào trước một lát sau Châu Ân Hoan sẽ đến ngay thôi, nơi này gần khu lều hoàng thất, Đồng Ninh cũng chẳng dám làm càn.
Hôm nay Cố Tử Yên vẫn dùng trâm bạc, nếu có chuyện chẳng may nhỏ sẽ dùng nó làm vũ khí phòng vệ, đâm chết những kẻ nào dám giở trò dơ bẩn.
Cố Tử Yên siết chặt tay thành nắm đấm rồi bất giác thả lỏng tay ra, nhỏ vương tay vén cửa lều rồi nhấc chân bước vào trong.
Trong lều này đồ vật được bày trí chẳng khác lều của tú nữ là bao, có lẽ điểm khác lạ duy nhất là trong lều này có đốt hương.
Mùi rất nồng, xộc thẳng vào mũi Cố Tử Yên khiến nhỏ phải cau mày khó chịu.
Cố Tử Yên lướt mắt nhìn một vòng, trong lều chẳng có ai.
Quái lạ, tại sao không có một bóng người nào.
Giờ đúng là lúc chính ngọ, giờ hẹn mà nha hoàn kia đã hẹn Châu Ân Hoan.
Chẳng nhẽ Đồng Ninh hống hách đã quen chẳng xem giờ giấc ra gì thế nên ả ta còn chưa thèm đến.
Cố Tử Yên đành dạo một vòng trong lều chờ Đồng Ninh đến.
Mùi hương được thắp trong phòng càng lúc càng nồng, Cố Tử Yên càng ngửi càng cảm thấy khó chịu.
Nhỏ có cảm giác như máu trong người bắt đầu chảy nhanh hơn, nhiệt độ trong căn lều này càng lúc càng tăng.
Hai mắt nhỏ hoa dần, mọi cảnh tượng trước mắt bị nhòe đi chẳng thể nhìn rõ.
Cố Tử Yên lắc đầu mấy cái, cố gắng dụi mắt nhìn cho rõ mọi vật.
Nhiệt độ cơ thể tăng không phanh, y phục màu lam nhẹ nhàng đã ướt đẫm mồ hôi.
Nhỏ choáng váng quơ tay loạn xạ hòng tìm thứ gì đó bám víu, loạng choạng một lúc cũng đến được chiếc giường đặt ngay gần đó.
Nhỏ mơ hồ không còn sức lực, cả người nóng như phát hỏa ngã gục ngay trên giường.
Đầu ong ong, tai ù ù, Cố Tử Yên chẳng còn biết đây là đâu, mình là ai.
Cửa lều một lần nữa được mở ra.
Một người đàn ông chậm lén lút chui vào, gã còn không quên ngoảnh đầu nhìn ngó xung quanh hòng xác nhận xung quanh ngoài gã ra còn ai khác lảng vảng gần đây không.
Chẳng thấy ai, gã yên tâm đóng cửa lều, hớn hở tiến sâu vào trong.
Người đàn ông này hít một hơi thật sâu mùi hương nồng nặc lập tức xộc vào mũi.
"Ha ha ha." Gã ngửa cổ lên trời cười một tràng khả ố dày đặc.
Đôi mắt hẹp dài láo liên nhìn ngang dọc tựa như đang ráo riết tìm kiếm thứ gì đó.
Ngó nghiêng một lát, ánh mắt gã dừng lại ở nữ tử nằm mê man trên giường.
Gã phấn khích thốt lên: "Đây rồi, đây rồi!"
Gã đàn ông gấp gáp phi đến bên giường gỗ, gã cúi người nở nụ cười thỏa mãn.
"Đúng như lời chủ nhân nói, quả thật là mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần."
"Ha ha ha! Ta không chịu nổi nữa rồi, mỹ nhân đợi ta, đợi ta." Gã lại cười rộ, miệng thốt lên một câu mang hàm ý bẩn thỉu.
Hai tay thoăn thoắt gỡ thắt lưng bên hông ra, ánh mắt đê tiện dán chặt vào ngực nữ tử trên giường.
Cố Tử Yên biết có người vào lều, nhưng nhỏ không tài nào nhấc mắt lên nổi.
Cả người hừng hực nặng trịch, vô hồn không sức lực nằm một chỗ chẳng nhúc nhích được, ngay cả lời người bên tai nói, Cố Tử Yên cũng không nghe rõ.
Nhỏ mê man thốt mấy tiếng ú ớ miệng lẩm bẩm gì đó nghe chẳng rõ cũng chẳng hiểu.
"Ái chà, cơ thể đẹp quá! Bắt đầu từ đâu đây ta?" Gã đưa mắt lướt một vòng từ cổ Cố Tử Yên kéo xuống cơ thể mỹ miều ẩn sau lớp y phục màu lam, thích thú kêu lên.
"Bắt đầu từ cổ." Một giọng nam khác vang lên từ phía sau.
"Phải, phải cổ trắng..."
"A!...!A!...!khụ...!khụ..."
Gã chưa kịp dứt lời, cổ họng đã bị người đó dùng tay siết chặt.
Gã cả kinh trợn mắt nhìn người trước mặt, ánh mắt đê tiện ban nãy hoàn toàn biến mất lúc này đây sự kinh hoàng sợ hãi đang