Cố Tử Yên sực tỉnh, nhỏ nhận ra đây không phải là ảo ảnh.
Đây là người thật!
Vương gia đột nhiên bị Cố Tử Yên đẩy ra, y ngạc nhiên nhìn nhỏ.
Trong thấy gương mặt say rượu đỏ càng thêm đỏ, ánh mắt nhỏ tràn đầy tức giận.
Nhỏ quát lên: "Xin ngài đừng vứt bỏ lòng tự trọng của mình như thế!"
Phụ nữ rốt cuộc được làm bằng gì mà ngang ngược thế hả?
Mới khắc trước nói cần người ta, nói muốn cặp kè, ngọt ngào xong thì mắng người ta không có tự trọng.
Vương gia nhẹ nhàng đặt tay lên đỉnh đầu Cố Tử Yên, xoa xoa nhẹ như trấn an đứa trẻ nhỏ.
Y nhỏ giọng: "Nàng say rồi, ta đưa nàng đi nghỉ."
"Ta không say, ta không say, ngài mới say đó!" Cố Tử Yên vẫy vùng, hét ầm lên.
Hét xong, nhỏ lại nức nở: "Hức...!hức...!ngài...!ngài...!mới say đó! Mặc kệ ta đi...!đừng quan tâm tới ta..."
Nước mắt Cố Tử Yên giàn giụa trên gương mặt.
Nhỏ khóc òa lên, nước mắt tuôn ra phai nhòa đi gương mặt diễm lệ.
Trong lòng lại đau đớn từng cơn.
Trông thấy nước mắt trên mặt nhỏ tuôn như mưa, Vương gia vô cùng bối rối.
Không biết tại sao nhỏ lại khóc òa lên thế này, rốt cuộc y đã làm sai ở đâu.
Hay là dây dưa ban nãy khiến nhỏ đau ở chỗ nào.
Đều tại y thô bạo, chắc chắn đã làm Cố Tử Yên đau.
"Nàng...!nàng...!đau ở đâu? Để ta xem cho nàng." Y lúng túng nói.
"Hức...!hức...!ngài không thấy được đâu! Ta đau lắm..."
Tiếng Cố Tử Yên nói hòa cũng với tiếng nấc nghẹn khiến Bắc Viễn thương xót không thôi, rốt cuộc là đau chỗ nào mà y không thấy được?
"Nàng nói xem?"
"Ngực trái...!ngực trái của ta đau lắm...!ta cũng không biết vì sao, nó lại đau đến thế nữa." Cố Tử Yên vô thức đặt tay lên ngực trái, nơi con tim trú ngụ.
Lúc này nó vẫn nhức nhối vô cùng.
Nhỏ nói: "Ta biết hết rồi, ta biết ngài đối xử tốt với ta như thế là do trong lòng ngài cảm thấy có lỗi.
Chuyện hôm Lều Tây cũng do ngài cảm thấy có lỗi nên mới không phản đối hôn sự này.
Vương gia à, thật lòng...!Cố Tử Yên ta không muốn miễn cưỡng ngài.
Ta...!ta cũng không biết được...!tại sao ta lại đau lòng nữa.
Ngài nói thử xem, liệu có phải ta bị bệnh nan y không thể cứu chữa không?"
"Hức...!hức...!chắc chắn là ta bệnh sắp chết rồi! Vương gia đừng lo...!ta sẽ không gây phiền toái cho ngài.
Dù sao ngài cũng không có tình cảm với ta, sau ba năm ta hưu ngài.
Hai chúng ta đường ai nấy đi...!hức...!hức...!đến lúc đó...!ngài có thể lập tân Vương phi, người mà ngài yêu." Cố Tử Yên nấc lên, trừ Hoan Hoan ra.
Đây là lần đầu tiên nhỏ khóc ầm ĩ thế này trước mắt người khác.
Tòa thành kiên cố bị đớn đau trong lòng đánh sập, bao nhiêu cảm xúc như thác lũ tuôn ra ào ạt hóa thành nước mắt lăn dài trên má.
Vương gia búng tay lên trán nhỏ một cái đau thấu trời, y tức giận quát lên: "Nàng bị ngốc à? Ta lập tân Vương phi làm gì? Trong khi người ta yêu là nàng!"
Cố Tử Yên mở to mắt, nhỏ không buồn đỡ trán.
Nhỏ...!nhỏ...!không phải say rượu nghe lầm chứ.
Nhỏ ngước mắt nhìn y, đáy mắt ngập tràn hoang mang pha lẫn chút hoảng loạn.
"Nàng không nghe lầm đâu! Bổn vương yêu nàng.
Đời này chỉ có một mình nàng mới xứng làm Vương phi của bổn vương."
Lời Bắc Viễn thốt ra như đinh đóng cột, cũng như liều thuốc chữa lành con tim đau đớn của Cố Tử Yên.
Nhỏ ngơ ngác, không tin vào tai mình.
Vương gia...!Vương gia vừa thổ lộ với nhỏ.
Y nói tiếng yêu cho nhỏ nghe.
Hơi ấm và cả vòng tay lúc nãy, không thể là ảo ảnh được.
Tất cả mọi chuyện diễn ra lúc này đều là sự thật.
"Không phải...!không phải do ngài thấy có lỗi ư?"
Vương gia nắm lấy tay Cố Tử Yên kéo nhỏ vào lòng, ôm chầm lấy.
"Nàng ngốc quá, ta cứu nàng một lần đã đủ chuộc lỗi rồi.
Việc gì phải tìm nàng hết lần này đến lần khác chứ.
Trừ phi, trừ phi ta thích nàng, muốn đến tìm nàng."
"Ngày hôm đó ở Lều Tây, ta hoàn toàn có thể chạy ra ngoài tìm đại một tên nào đó cứu nàng.
Nhưng ta không làm, có chết cũng không làm.
Là vì ta muốn...!ta muốn nàng thuộc về ta." Bắc Viễn không màng trời đất, phơi bày hết tâm tư của mình cho Cố Tử Yên nghe, không sót một lời.
Ngày hôm đó, Y có thể đẩy Cố Tử Yên ra chạy đi tìm người khác đến cứu nhỏ.
Nhưng y không làm như thế.
Bắc Viễn từng bước nâng niu nhỏ, khảm thể xác lẫn tâm hồn vào con người y, hòa hợp làm một.
Bắc Viễn cứ ngỡ đó sẽ mãi mãi là bí mật của y, cho đến ngày hôm nay mọi hiểu lầm đã vượt xa mức tưởng tượng.
Y mới đành nói ra bí mật trong tâm khảm này.
"Vậy là...!ngài, ngài thật sự muốn ở bên cạnh ta?" Cố Tử Yên vẫn chưa hết bàng hoàng, nhỏ nhìn thẳng vào mắt y như muốn tìm một sự kiên định trong đó.
Nhưng nhỏ đã vô tình sa chân ngã vào đôi mắt kia, một hồ kiên định.
Con tim nhỏ như bị hồ nước kia nhấn chìm, chìm trong sự tin tưởng ngọt ngào đêm nay.
Vương gia nghe câu hỏi của nhỏ xong, y lập tức gật đầu không cần suy nghĩ.
Phải! Bắc Viễn muốn ở bên cạnh Cố Tử Yên.
Không phải chỉ riêng lúc này, mà là đời này kiếp này.
Y đã phơi bày hết thảy tiếng lòng của mình cho nhỏ biết.
Vậy còn Cố Tử Yên thì sao? Tâm tư của nhỏ như thế nào? Liệu nhỏ đã từng có một chút tình cảm nào với y không? Nhỏ chưa bao giờ nói y nghe.
"Còn nàng thì sao? Tình cảm của nàng đối với ta là như thế nào?" Bắc Viễn không kiềm được, y nôn nóng hỏi.
Tình cảm của Cố Tử Yên đối với Bắc Viễn là như thế nào?
Nhỏ không còn bài xích khi được y ôm vào lòng, tự nguyện hòa hợp cùng y, đau đớn khi hiểu lầm tình cảm của y.
Thi thoảng sẽ nhoẻn miệng cười nhớ đến những lúc ngượng ngùng đáng yêu của Bắc Viễn.
Ở bên cạnh Vương gia, trong lòng Cố Tử