"Nàng nói thật ư? Hai người bọn họ đã...!một lần nữa?"
Vườn Ngọc Uyển trong hành cung vang lên giọng nói đầy ngạc nhiên.
Châu Ân Hoan gật đầu chắc nịch, vẻ mặt vô cùng kiên định: "Chính mắt ta thấy đấy, làm sao có thể lệch được!"
Vương gia vừa bước ra khỏi Hoa Hiên Điện, Châu Ân Hoan cũng tung cửa chạy đi.
Chuyện thành đôi này thành công mỹ mãn.
Nàng phải đi tìm Bắc Hải đòi tiền mới được.
May mắn thay, lúc nàng đi ngang qua vườn Ngọc Uyển thì tình cờ gặp hắn đang dạo bước trong đó.
Lần này là tình cờ thật, Châu Ân Hoan như cá gặp nước, vội vàng xông đến thầm thì tường thuật hết mọi việc cho Hoàng thượng nghe, đương nhiên là phải dặm thêm mắm muối cho câu chuyện sinh động gấp bội rồi.
Sau đó đòi tiền mới trơn tru, mượt mà được.
Qua lời kể của Châu Ân Hoan, Bắc Hải nắm được những thông tin này.
Đầu tiên, Bắc Viễn đến khuyên ngăn Cố Tử Yên không nên dùng hưu thư.
Sau đó Cố Tử Yên rơi lệ kể hết lòng mình cho y nghe.
Cuối cùng vì không kiềm được xúc động, Bắc Viễn đã bế Cố Tử Yên vào phòng đại chiến năm trăm hiệp, khiến nhỏ có hỷ không thể rời xa y được nữa.
Vì đêm qua nhỏ đã bị y vắt kiệt sức lực nên sáng nay mới có vẻ mặt bần thần như thế, còn Vương gia thì đắc chí phủi mông bỏ đi.
Chuyện là thế đấy.
"Ta biết ngay, tên đó chỉ xứng làm cầm thú mà thôi.
Hắn không được phong lưu, tao nhã như ta.
Nàng xem có đúng không?"
Châu Ân Hoan xoa cằm đăm chiêu: "A Hải nói nghe có lý đấy."
"Thế chúng ta cũng đại chiến năm trăm hiệp đi." Bắc Hải cong môi, giọng điệu trêu chọc.
Hai má nàng đỏ bừng, lườm hắn một cái.
"Cầm thú!"
Bắc Hải trêu chọc nàng thành công, hắn thích thú bật cười.
"Thỉnh an Hoàng thượng."
Giọng nói dịu êm vang lên khiến nàng và hắn đồng loạt ngoảnh đầu lại.
Chủ nhân của giọng nói này là Thủy Lạc Quận chúa.
Nàng ta xuất hiện với váy áo màu lam, nhẹ nhàng thướt tha.
Bước đi uyển chuyển càng làm tôn lên nhan sắc mong manh xinh đẹp.
Vẫn là dáng vẻ vừa nhìn đã khiến người khác muốn chở che.
Châu Ân Hoan thu nụ cười trên môi lại, nàng và hắn cười đùa vui vẻ nên không để ý có người tiến đến gần.
Bắc Hải cho Nguyễn công công lui xa thế nên cũng chẳng có ai thông báo cho hắn biết sự xuất hiện của Thủy Lạc.
"Miễn lễ đi." Bắc Hải mất hứng, trầm giọng nói.
Thủy Lạc Quận chúa được miễn lễ, nàng ta từ tốn đứng dậy, môi nở nụ cười ngọt ngào: "Thần nữ có làm bánh quế hoa mà bệ hạ thích."
Nói đoạn, Quận chúa đưa mắt nhìn Châu Ân Hoan.
Ánh mắt nàng ta lộ rõ sự ngạc nhiên: "Ồ, không ngờ Châu muội muội cũng ở đây.
Tiếc quá, tỷ không có phần cho muội."
Đôi mắt nàng khẽ lướt qua hộp bánh trên tay Quận chúa.
"Muội nghe bệnh tim của tỷ hay tái phát, cả người mệt mỏi, vậy mà vẫn hao tổn tâm tư làm bánh cho bệ hạ thưởng thức.
Đúng là lòng ngưỡng mộ sâu dày."
Bắc Hải có dự cảm không lành, nhất thời hắn không biết nên làm thế nào.
Nếu hắn nhận bánh, nhất định hôm nay là ngày tàn của hắn.
Giọng điệu của Hoan Hoan xem ra cũng không có mấy phần tình cảm.
Quận chúa dịu dàng đưa tay vén lọn tóc ra sau tai, động tác này càng khiến nàng ta thêm đoan trang mềm mại.
"Muội muội thật là...!lúc còn ở Châu phủ, chắc muội cũng hay làm bánh cho ý trung nhân.
Người mà trước đây muội từng nhắc với ta đó." Thủy Lạc Quận chúa dứt lời, vẻ mặt nàng ta lập tức chuyển xanh.
Nàng ta che miệng lại, quỳ xuống ngay lập tức: "Hoàng thượng thứ tội, Minh Như lỡ lời."
Tuy nhiên ánh mắt Bắc Hải không dừng trên người Thủy Lạc mà dán chặt lên người Châu Ân Hoan.
Ba từ "Ý trung nhân" tựa như vô tình nhưng lại mang tính sát thương cao đối với hắn.
Bắc Hải chưa từng nghe nàng nói qua chuyện này.
"Châu muội muội là tú nữ của bệ hạ, Minh Như...!Minh Như không nên nhắc đến chuyện này.
Đều là do sơ suất không giữ mồm giữ miệng, Châu muội muội hoàn toàn không có tư tình với ai cả.
Là do Minh Như nói xằng bậy.
Xin Hoàng thượng trách phạt." Quận chúa quỳ mọp trên đất, cả người run lên vì sợ.
Tì nữ thân cận của nàng ta là A Diêu, cũng vội vàng quỳ theo: "Hoàng thượng tha tội, xin Hoàng thượng tha tội, Thủy Lạc Quận chúa thức đêm chuẩn bị điểm tâm, do mệt mỏi nên mới vô tình nói năng không giữ kẽ.
Xin bệ hạ khai ân! Xin bệ hạ khai ân!"
"A Diêu! Câm miệng lại cho ta!" Thủy Lạc quát lên, nàng ta tiếp tục nói: "Là thần nữ quản giáo tì nữ không nghiêm, xin Hoàng thượng trách phạt!"
Châu Ân Hoan cười lạnh trong lòng, nhìn đôi chù tớ kia kẻ tung người hứng nhiệt tình đến mức nàng không nỡ phá hỏng vở kịch.
Nhưng biết làm sao được, nàng lại không thích diễn viên.
Nàng ta càng diễn, nàng càng muốn lật mặt.
Nàng xoay người lùi về sau ba bước, vội vàng quỳ thụp xuống.
"Bẩm Hoàng thượng, Thủy Lạc Quận chúa nói không sai, thần nữ quả thật có ý trung nhân."
Đôi mắt sâu thẳm của hắn lập tức đanh lại, sắc mặt tối sầm hệt như có mây mù giăng phủ.
Đôi mắt dần xuất hiện những tia lạnh lẽo, xuyên thấu da thịt nàng.
Giọng Bắc Hải lạnh băng: "Ồ! Nghe thú vị đó."
"Hoàng thượng...!chỉ là hiểu lầm thôi...!xin người đừng trách Châu muội muội, muội ấy muội ấy trẻ tuổi nói bừa mà thôi." Thủy Lạc hốt hoảng, vội vàng lên tiếng cầu xin thay nàng.
Nhưng nàng không cần.
Giả tạo!
Châu Ân Hoan bạo gan, ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Hoàng thượng.
Đôi mắt nàng đối đầu với hắn, mang ý tứ kiên định xuyên qua lớp cuồng phong đang bao phủ lấy Bắc Hải.
"Ý trung nhân mà thần nữ thầm mơ ước chính là bệ hạ." Giọng Châu Ân Hoan chứa đầy thành khẩn xuyên qua tim Bắc Hải, một phát trúng hồng tâm.
Bắc Hải bị đôi mắt kiên định của nàng gia cố thêm