"Viễn nhi! Con xem, dường như ở đằng kia có chuyện xảy ra."
Thái hậu được Vinh Vương gia dìu đi dạo, bà nghe thấy một loạt tiếng động ầm ĩ, hướng mắt nhìn về phía hồ Hương Liên.
Vương gia tay đỡ Thái hậu, tầm mắt y cũng phóng về phía đó.
Chuyện này có lẽ do hai người Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên gây ra, Thạch Tu có bẩm báo lại chuyện Yên Yên nhờ y thu xếp giúp.
Nhỏ muốn y giúp nhỏ đưa Thái hậu đến nơi này.
Còn kế hoạch cụ thể thì Bắc Viễn chưa nắm bắt được.
"Nhi thần không rõ nữa, để nhi thần sang đó xem sao." Bắc Viễn đáp.
"Ai gia đi cùng con."
Phía giữa hồ lúc này.
"Hoan Hoan ngươi nắm được mái chèo chưa?" Cố Tử Yên hốt hoảng, tay cầm mái chèo run lên bần bật.
"Ta nắm được rồi, ngươi la thất thanh lên đi.
Thu hút sự chú ý của mọi người càng nhiều càng tốt."
Châu Ân Hoan bám chặt mái chèo, cả người nàng chìm trong làn nước lạnh lẽo.
"Cứu người! Mau đến cứu người! Châu tiểu thư bị rơi xuống hồ rồi!" Cố Tử Yên hét toáng lên, nhỏ hét lớn đến nỗi người đứng trên bờ còn cảm thấy chói tai.
Hét xong nhân lúc cung nhân rục rịch chèo thuyền ra giữa hồ cứu hai người.
Cố Tử Yên dồn hết sức kéo nàng lên, con thuyền nhỏ chao đảo một hồi.
Châu Ân Hoan cũng được kéo lên, động tác nhỏ nhanh chớp cởi phăng chiếc áo choàng rộng thùng thình phủ hết lên người nàng.
Châu Ân Hoan được phủ áo choàng kín bưng không lộ ra bất cứ điểm nào dù chỉ là một ngón tay.
Lát nữa có người trông thấy cũng không đến nỗi phạm vào tội thất thân.
Châu Ân Hoan ngồi co người trên thuyền, thân hình nhỏ nhắn nấp sâu vào trong áo choàng to lớn kia.
Nàng vừa được kéo từ mặt nước lên, gió thổi mấy đợt vào người khiến nàng lạnh run.
"Tiểu thư! Tiểu thư! Hai người không sao chứ!" Tiếng A Liên thất thanh vang vọng lên cả mặt hồ.
A Liên là người chèo thuyền tiên phong, nhiệm vụ của cô là xem xét tình hình của hai người bọn nàng.
Đặc biệt là Cố Tử Yên, vì Vương gia đã giao phó như thế.
Trên thuyền còn có cả A Tố nước mắt lưng tròng nữa.
Cảnh tượng một loạt thuyền bắt đầu chèo về phía hai người bọn nàng càng thêm nháo nhào.
Vương gia cũng rất tinh ý, tất cả thuyền chèo ra cứu người đều do cung nữ chèo.
Không có bất kì một nam nhân nào khác được tiến về phía bên đây.
Mặt mày Châu Ân Hoan bắt đầu tái xanh, ánh mắt thất thần nhìn vào hư không.
Cả người nàng run lên bần bật tựa như vừa trải qua một nỗi kinh hãi nào đó.
Rất nhanh sau đó các cung nữ đưa hai người bọn nàng vào bờ, thị vệ lẫn thái giám đã được cho lui xuống hết.
Cố Tử Yên và A Tố dìu nàng lên bờ, áo choàng vẫn phủ lấy thân.
Bắc Viễn âm thầm lướt mắt nhìn Cố Tử Yên một lượt, trông thấy nhỏ đầu đến chân không có chỗ nào bất thường.
Y mới yên tâm lo chuyện khác, Vương gia lên tiếng: "Có chuyện gì vậy?"
"Châu muội muội...!muội ấy...!muội ấy..." Mặt mũi Cố Tử Yên trắng bệch, nhỏ lắp bắp nói không thành câu.
Thái hậu lúc này mới lên tiếng.
"Con từ từ nói, bình tĩnh lại."
"Đưa Châu tiểu thư đi thay y phục trước đi." Bà ra lệnh cho cung nữ đưa Châu Ân Hoan đi, nữ tử mặc y phục ướt sũng là chuyện không nên.
Lệnh vừa phát ra khỏi miệng, các cung nữ lập tức dìu Châu Ân Hoan sang điện gần nhất.
A Tố sai người mang y phục đến, sau đó cuống quít dìu nàng đi, ánh mắt nàng vẫn thất thần, ngay cả bước đi cũng loạng choạng, ngả nghiêng.
Trông giống y hệt người mất hồn.
Trông thấy nhỏ bình tĩnh được phần nào, Thái hậu cất tiếng hỏi.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Cố Tử Yên cung kính đáp lời, trên gương mặt vẫn chưa tiêu tan nỗi hoang mang.
"Châu tiểu thư...!muội ấy bị...!muội ấy bị vong hồn kéo xuống nước!"
Dứt lời, mặt mũi nhỏ càng xanh thêm, ánh mắt hiện rõ nỗi sợ hãi tột cùng.
Bắc Viễn nghe lời Cố Tử Yên nói xong, mặt y thay đổi sắc mặt ngay.
Chuyện này là chuyện hoang đường không nên nói ra khỏi miệng.
Trong cung nghiêm cấm mê tín dị đoan, mấy chuyện quỷ thần này không được phép lời ra tiếng vào.
"Yên Yên, nàng cẩn trọng lời nói một chút." Bắc Viễn nghiệm giọng.
Cố Tử Yên thất kinh, nhỏ vội vàng quỳ xuống, giọng điệu đầy vẻ khiếp sợ: "Thần nữ vạ miệng, thần nữ có tội.
Xin Thái hậu và Vương gia trách phạt."
Thái hậu khẽ cau mày, bà quay đầu nhìn Bắc Viễn với ánh mắt cảnh cáo.
Sau đó lại đưa mắt nhìn Cố Tử Yên, bà nói: "Con đứng lên đi, vào điện hẵng nói."
Uyển Dư Điện.
Uyển Dư Điện là một điện nằm gần hồ Hương Liên nhất, điện này lúc trước là nơi ngụ của tú nữ, hiện tại nàng ấy đã bị loại vì thế điện này đã trống.
Châu Ân Hoan được dìu vào trong thay y phục.
A Liên đứng bên cạnh, thì thầm vào tai nàng: "Bẩm tiểu thư, Vương gia đã sai người bẩm báo cho Hoàng thượng hay."
"Ừ, ta biết rồi." Nàng đáp.
Thay y phục và chải chuốt lại cho gọn gàng, nàng được cung nữ đưa đến đại điện.
Lúc này, Hoàng thượng, Vương gia, Thái hậu và Cố Tử Yên đều có mặt hết.
Hoàng thượng và Thái hậu ngồi ở vị trí tôn quý uy quyền nhất, Vương gia ngồi ở ghế đầu cánh trái, Cố Tử Yên được ban ngồi bên cạnh Vương gia.
Nàng cố giữ mặt mình xanh nhất có thể, hai mắt vô thần, tiến vào đại điện.
"Thần nữ Châu Ân Hoan, xin thỉnh an Thái hậu, thỉnh an Hoàng thượng, thỉnh an Vương gia." Nàng khuỵu gối hành lễ với từng người.
Ánh mắt Bắc Hải dừng trên người Châu Ân Hoan, trông thấy vẻ mặt xanh xao sợ hãi của nàng.
Trong lòng hắn càng thêm tức giận, Bắc Hải cố nén lửa giận vào trong.
Buông một câu hờ hững: "Ban ngồi."
A Tố nhanh chóng dìu nàng ngồi ở ghế cánh phải đối diện nhỏ.
Bầu không khí dần trở nên nặng nề, trông thấy Hoàng thượng không có ý tra hỏi.
Thái hậu mới lên tiếng: