Bắc Hải vừa dứt lời.
Thân hình nhỏ nhắn của nàng được một vòng tay to lớn ôm chầm.
Gò má nàng tựa vào ngực hắn, nghe thấy mùi long diên hương thoang thoảng trên người.
Bắc Hải ôm nàng rất chặt, hắn như tự trấn an nỗi sợ của chính mình.
Vừa nãy Thạch Tu đến báo với hắn, Châu Ân Hoan bị ngã xuống hồ nước.
Bắc Hải mặt cắt không còn giọt máu.
Hồ Hương Liên rất sâu, nàng không biết bơi, nếu ngã xuống không được cứu kịp thời.
Thì...
Bắc Hải vỗ nhẹ tấm lưng nàng, hắn không dám nghĩ sâu xa thêm nữa.
Lúc đó hắn lo lắng lắm, lo đến mức hoảng loạn rồi nổi điên lên.
Đôi chân hắn sải bước thật nhanh đến Uyển Dư Điện.
Lúc đó, Bắc Hải chỉ hận mình không biết bay, không thể đến bên cạnh nàng kịp lúc.
Trông thấy gương mặt xanh xao, cả người run lên của Châu Ân Hoan.
Bắc Hải càng lo, hắn vừa lo vừa giận.
Lo nàng nhiễm bệnh, giận nàng vì quá chủ quan.
Nhưng đến bây giờ, được nhìn thấy nàng khỏe mạnh vẫn còn có thể vui cười.
Hắn lại không nỡ trách mắng nàng nữa.
Bắc Hải buông lỏng, thôi không tức giận nữa, hắn ôm nàng trong vòng tay.
Giọng nói trở nên dịu dàng: "Sau này chú ý một chút, đừng bất cẩn như thế nữa.
Phong hàn lần trước của nàng vẫn chưa khỏi hẳn, hôm nay ngã xuống hồ nước lạnh nữa.
Nhỡ phong hàn trở lại thì sao?"
Châu Ân Hoan cảm nhận được sự lo lắng bao phủ ánh mắt hắn.
Hoàng thượng thật sự rất lo lắng cho nàng.
Hắn không đùa cợt, thật sự hắn đã rất sợ.
"Ta không sao cả, A Hải đừng lo."
Nàng vươn tay ôm lấy Bắc Hải, vuốt ve tấm lưng hắn như an ủi hắn vượt qua nỗi sợ.
Châu Ân Hoan không nghĩ đến chuyện kế hoạch của nàng lại làm Bắc Hải sợ đến thế.
Tuy hắn nổi cáu, giận dỗi nàng, nhưng Châu Ân Hoan không trách hắn.
Ngược lại, trái tim nàng còn nhận được sự ngọt ngào nhỏ bé từ những hành động ngang ngược kia.
Bắc Hải một khi đem lòng yêu thích ai, hắn sẽ thể hiện tình cảm qua rất nhiều cách.
Mọi người có thể nghĩ hắn không thích Vương gia.
Thật ra Hoàng thượng và Vương gia rất khắng khít, hắn hay bày trò trêu chọc Vương gia.
Nhưng đó chỉ là một trong những cách hắn thể hiện tình cảm đối với y.
Đối với nàng cũng thế, Hoàng thượng mặt dày, vô sỉ nhưng mọi mục đích và lời nói của hắn đều hướng về nàng.
Đó là cách hắn thể hiện tình cảm.
Bắc Hải tinh quái, khó đoán nhưng thật ra hắn rất dịu dàng, rất tình cảm.
"Bẩm Hoàng thượng, thuốc đã sắc xong."
Giọng Nguyễn công công từ ngoài cửa cất lên.
Châu Ân Hoan buông tay, Bắc Hải đứng dậy nhớ ra ngoài phía cánh cửa.
Hắn nhận lấy chén thuốc, nhưng Nguyễn công công vẫn phải đứng ngoài, ông chưa được cho phép vào.
Hoàng thượng tay cầm chén thuốc tiến vào trong, hắn bước đến bên cạnh nàng.
"Hoan Hoan uống đi, tránh phong hàn."
Nàng đưa mắt nhìn chén thuốc nóng hổi trên tay hắn, vừa nhìn đã biết rất đắng.
Châu Ân Hoan nhăn mặt: "Đắng lắm uống không nổi đâu."
Hắn nhìn mặt mũi nàng nhăn nhó trông tội nghiệp vô cùng, nhưng tội thì tội, thuốc phải uống.
Đây là bài thuốc tránh phòng hàn hiệu quả nhất hành cung, nàng uống hết một chén thuốc này Bắc Hải mới có thể yên tâm.
"Uống không hết thì đừng hòng về."
Hâm Đình Điện.
Đồ đạc trong điện rối tung lên, rơi rớt vươn vãi trên sàn, nha hoàn đứng bên ngoài hầu hạ vẻ mặt ai nấy đều tái xanh.
Dạo gần đây Đồng tiểu thư có biểu hiện rất bất thường.
Có khi cười ngây dại, có khi khóc lóc ầm ĩ.
Mấy ngày nay Đồng tiểu thư luôn miệng nói mình gặp ma, có người theo ám mình mãi không chịu rời.
Nàng ta không cho phép ai đến gần hầu hạ, nhìn thấy ai cũng thấy sợ.
Nha hoàn đứng ngoài cửa chần chừ nhìn nhau.
Không ai được bước vào trong.
Người có thể đến gần nàng ta chỉ có mỗi mình A Lâm.
A Lâm từ bên ngoài hớt hải chạy đến, cô ta vượt qua hàng nha hoàn đứng bên ngoài rồi chạy thẳng vào bên trong, không cần đợi lệnh của chủ tử.
Đồng Ninh ngồi co ro ở một góc tối, đôi vai run lên bần bật.
Nỗi sợ hãi tột cùng xâm chiếm lấy á tả.
Mỗi lần sợ hãi, Đồng Ninh lại cắn môi thật chặt bờ môi đỏ.
Mấy ngày nay Đồng Ninh rất quái lạ, lúc thì cười khanh khách, cười ầm lên.
Lúc thì gào khóc thê thảm.
Ả ta còn nhìn thấy A Lương, A Lương bò đến giường bắt ả trả mạng cho nàng ta.
Cảm giác chân thật đến mức khiến Đồng Ninh nhầm tưởng A Lương thật sự quay trở về đòi mạng.
Đêm nào Đồng Ninh cũng mơ thấy nàng ta, càng lúc càng nhiều, nhiều đến mức ả ta không dám chợp mắt dù chỉ một chút.
Sáng nay, tin tức Châu Ân Hoan bị ngã xuống hồ truyền đi rất nhanh.
Đồng Ninh cũng biết được tin này, ả ta hiện tại chôn thân trong điện không dám ra ngoài nửa bước.
Đi đến hồ Hương Liên càng không.
Những lời nguyền rủa của A Lương trước khi chết cứ vang vọng bên tai như thần chú phù phép.
Ả ta quá sợ bèn sai A Lâm đi nghe ngóng.
"Tiểu thư! Tiểu thư! Không xong rồi!" A Lâm hốt hoảng thốt lên.
Vì công dụng của nấm thức thần đang được phát huy, Đồng Ninh lúc này đã không còn tỉnh táo.
Ả ta ngước mắt nhìn A Lâm, đôi mắt lờ đờ vô hồn, ả ta ngẩn ngơ hoàn toàn không kiểm soát được thần trí.
Đồng Ninh chỉ còn có thể cảm nhận được đầu óc và cả thân xác đều lâng lâng như trên mây.
Khi thoát ra khỏi cảm giác này, ả ta sẽ phát điên, nổi cáu la hét ầm ĩ, thậm chí là tự cào cấu chính mình.
Đồng Ninh ngẩn ngơ ngước mắt nhìn A Lâm, đầu óc ả trống rỗng không nghĩ ngợi được gì.
Ả nghiêng nghiêng đầu, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn A Lâm.
"Xác...!xác của A Lương được vớt lên rồi."
A Lâm cố nói thật nhỏ, sợ bên ngoài có người thính tai nghe thấy.
Gương mặt không giấu nổi sự kinh hãi, hình ảnh về cái xác của A Lương quá ghê tởm.
Cô ta vừa nhìn đã sợ, cảm giác buồn nôn dâng tràn nơi cổ họng.
A Lâm không nghĩ tới chuyện có ngày xác A Lương lại được vớt lên.
"Á! Á! Tha cho ta...!tha cho ta!" Đồng Ninh co người, ánh