"Đồng tiểu thư có quan hệ gì với A Lương? Tại sao tiểu thư lại biết nàng ta bị dìm chết?" Bắc Viễn xem qua hai cái xác xong xuôi, nghe thấy lời ả ta nói, y không khỏi nghi ngờ mà chất vấn.
Hoàng thượng lẫn Thái hậu lập tức nhìn Đồng Ninh chằm chằm.
Cái xác cung nữ được vớt lên mấy ngày trước có liên quan đến Đồng Ninh.
Ả ta khăng khăng bản thân bị ma quỷ quấy phá, chuyện này cũng là do ma quỷ sắp đặt.
Đồng Ninh bị Vương gia hỏi thế, ả ta mở to mắt ngạc nhiên, biết mình hoảng quá nên lỡ lời.
Ả ta im bặt, to gan không đáp lời Vương gia, Đồng Ninh cắn chặt môi đến mức bật máu.
Quyết không hé răng nữa.
"Nói!" Bắc Hải đột nhiên quát lớn lên, đôi mày nhíu chặt bộc lộ rõ sự giận dữ.
Mọi người đều bị tiếng quát của Hoàng thượng làm cho giật mình.
Thuộc hạ của Vương gia và thị vệ cảm thấy bất an khôn nguôi.
Thánh nhan sắp nổi trận lôi đình.
Đồng Ninh tuy ngang ngược với kẻ hầu người hạ, quá quắt với các tiểu thư, tú nữ khác.
Nhưng không phải ả ta không biết sợ, đối diện với thiên uy của Bắc Hải.
Đồng Ninh run lên.
Đồng Ninh sợ quá, lập tức quỳ xuống.
"A Lương...!A Lương là nha hoàn của thần nữ, không hiểu sao lại biến mất không một dấu vết..."
"Tại sao ngươi biết nàng ta bị dìm chết?" Bắc Hải đanh giọng chất vấn.
"Thần nữ...!thần nữ nghe nói...!lúc vớt xác lên tay chân A Lương bị cột đá tảng...!nên thần nữ mới biết..."
"Là nghe ai nói!" Bắc Viễn gằn giọng, y tiếp tục nói, "Hôm đó Hoàng thượng đã có lệnh nghiêm cấm phát tán tin tức, kẻ nào cả gan dám nói cho ngươi biết? Mau đem lên đây, bổn vương chém chết không tha."
"Là kẻ nào nói cho ngươi biết?" Sắc mặt Hoàng thượng càng lúc càng tối lại.
Trong chốn cung cấm này có kẻ nào dám trái lệnh vua? Kẻ nào dám rước vào người tội khi quân này đây.
Đồng Ninh run bần bật, ả ta lặng thinh không đáp.
Hai mắt láo liên ngang dọc, tựa như đang cố tìm cách bao biện.
"Thần nữ...!thần nữ không nhớ."
Lời vừa dứt, Đồng Ninh nấc lên, nước mắt bắt đầu tuôn như mưa.
"Hức...!hức...!thần nữ không nhớ...!hôm đó...!thần nữ lúc tỉnh, lúc mơ...!thật sự không nhớ gì cả...!hức...!hức..."
Hoàng thượng tiến đến trước mặt Đồng Ninh hai bước, hắn cụp mắt xuống nhìn nữ tử đang nức nở quỳ trên gối.
Nước mắt cứ chảy dài trên má, nhưng ả ta lại không nhận được một chút xót thương nào.
Bắc Hải vẫn lạnh giọng, buông từng câu khiến người ta khiếp sợ: "Nếu ngươi không nhớ, tức là ngươi bịa chuyện, lệnh cấm của trẫm ngươi dám không tuân, tức là có ý chống đối trẫm.
Tội khi quân này, Đồng gia các ngươi cứ tha hồ tận hưởng, trẫm sẽ dặn dò đao phủ chăm sóc từng thủ cấp một."
Thái hậu vẫn nhìn Đồng Ninh không rời mắt, bao nhiêu tức giận đã tiêu tan đi hết.
Bây giờ đối với Thái hậu, Đồng Ninh chỉ đọng lại trong bà một sự chán ghét khó tả.
Ả ta nghe đến hai chữ "khi quân" cả người mềm nhũn, ngay cả quỳ cũng không còn quỳ nổi.
Đồng Ninh ngã xuống sàn, vừa khóc vừa run rẩy.
"Hoàng thượng...!tha mạng! Hoàng thượng tha mạng! Là A Lâm báo cho thần nữ biết, tất cả là do A Lâm nói.
Hoàng thượng tha mạng!"
"Đem ả A Lâm lên đây cho ai gia!" Thái hậu phất tay quát lên, nô tài trong điện lập tức chia nhau ra đi tìm A Lâm.
Tốp tiểu thư bên ngoài điện đã tản đi hết, không ai dám bén mảng đến đây nữa.
Nhỡ không may chọc giận thánh nhan, hậu quả còn đáng sợ hơn gặp thấy ma gấp trăm lần.
Bên ngoài chỉ còn Thủy Lạc Quận chúa vẫn đứng chôn chân chờ tại chỗ.
Niềm bất an dâng lên như sóng trào cuộn cuộn trong lòng Thủy Lạc.
Nàng ta đoán được phần nào sự tình, nếu hôm nay Đồng Ninh ngã ngựa.
Nàng ta mất đi một con rối hữu dụng, không khéo sẽ bị liên lụy đến chính mình.
Từ xa tiếng hét thất thanh vang lên, sau đó kéo thêm hàng loạt lời kêu vô tội được lặp đi lặp lại.
Quận chúa giật mình ngoảnh đầu lại, là A Lâm.
Cô ta bị một đám thị vệ xiết chặt lôi đi xềnh xệch trên đất.
Tiếng A Lâm gào lên trong màn đêm tĩnh mịch, như dùi trống gõ tan tành lớp tường thành trong lòng Thủy Lạc.
A Lâm nắm giữ mấu chốt mọi chuyện.
Bây giờ, cô ta bị bắt mang đến đây.
Có lẽ bên trong sóng to gió lớn.
Đồng Ninh phải dừng cuộc chơi này rồi.
Mấy tên thị vệ lôi A Lâm lướt ngang qua người Thủy Lạc.
Ánh mắt nàng ta và A Lâm vô tình giao nhau, cùng lóe lên một tia ý nghĩ.
Không còn dùng được nữa thì phải trừ khử tận cùng.
A Lâm được lôi vào trong điện hoang, bị mấy tên thị vệ thô bạo ném xuống đất ngay bên cạnh Đồng Ninh.
Cô ta lập tức quỳ xuống hành lễ với ba người Hoàng thượng, Thái hậu, Vương gia.
"Ngươi là người tiết lộ chuyện cái xác ở hồ Hương Liên cho Đồng tiểu thư?" Vương gia bắt đầu hỏi.
"Nô tì...!nô tì...!không có..." A Lâm quỳ mọp trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên.
"Tiện tì! Ngươi dám chối?" Đồng Ninh trừng mắt hung tàn nhìn A Lâm.
Nếu không có Hoàng thượng, Thái hậu ở đây, ả ta nhất định sẽ tung mấy cước đá con chết tiện tì xảo trá này.
"Làm càn!" Thái hậu tức giận quát lên, "Trước mặt Hoàng thượng và ai gia, ngươi dám to mồm quát tháo như thế ư?"
Hoàng thượng không thèm để ý đến thái độ ngông cuồng của Đồng Ninh, hắn chỉ tay về phía A Lâm: "Ngươi nói đi, rốt cuộc mọi chuyện như thế nào?"
"Nô tì không biết gì hết! Nô tì hoàn toàn không biết gì!" A Lâm quỳ trên đất luôn miệng kêu lên không biết.
Điều đó khiến Bắc Hải phát cáu, thứ hắn muốn có là câu trả lời, nhanh chóng gọn ghẽ.
Khóc lóc ầm ĩ, đổ lỗi lẫn nhau, ồn ào bên tai khiến hắn bực dọc thêm.
"Cả hai người chủ tớ các ngươi đều nói không biết, sự kiên nhẫn của trẫm lại có giới hạn.
Vậy thì cả hai người các ngươi đều lĩnh chung một tội khi quân.
Dẫu sao cũng cùng một giuộc, có chết chung cũng không quá đáng."
Mặt mũi A Lâm tái xanh, tội khi quân hậu quả chính là tru di cửu tộc.
Chém chết chín đời không chừa một ai.
Hình phạt đáng sợ nhất trong chốn cung cấm, cuối cùng cô ta cũng vì bị Đồng Ninh liên lụy mà lĩnh phải.
Đồng Ninh cũng chẳng phải chủ tử thật sự của A Lâm.
Việc gì cô ta phải theo Đồng Ninh tới cùng.
Nhận thấy được sự xao động trong đáy mắt A Lâm.
Bắc Hải đoán được cô ta đang dần có tính toán riêng, đây là thời cơ thích hợp đánh một đòn tâm lý khiến A Lâm quay đầu cắn chủ.
Hoàng thượng chỉ tay về phía A Lâm: "Ngươi."
Hắn tiếp tục nói: "Nếu ngươi nói hết sự thật cho trẫm biết, trẫm sẽ tha tội chết cho ngươi, không truy cứu nữa.
Còn nếu ngươi cứng đầu nhất quyết không khai, mạng chín đời nhà ngươi, trẫm sẽ hành hình trong đêm nay."
A Lâm mở to mắt, Hoàng thượng cho cô ta một cơ hội.
Chỉ cần cô ta khai ra mọi chuyện, tội chết sẽ được miễn, không chỉ là miễn cho cô ta mà là miễn cho cả chín đời dòng dõi nhà A Lâm.
Chủ tử cũng có lệnh nếu đến bước đường cùng cứ quay đầu cắn chặt Đồng Ninh không buông, khiến ả trở thành vật thế tội.
Bây giờ Đồng Ninh đang ngây ngây dại dại, càng không đủ lý lẽ tranh cãi cho ra hồn.
Chi bằng để một mình Đồng Ninh gánh tội.
"Hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng tha mạng! Nô tì xin khai, nô tì xin khai."
"Nói!"
"Tất cả mọi chuyện đều là do Đồng tiểu thư sắp xếp...!tiểu thư sắp xếp nô tì đi nghe ngóng tình hình sau đó về báo lại cho Đồng tiểu thư biết.
Nô tì có nói rằng Hoàng thượng có lệnh cấm không được tiết lộ, nhưng Đồng tiểu thư phớt lờ nhất quyết đòi nghe cho bằng được.
Nô tì không kể sẽ bị Đồng tiểu thư đánh đập tàn bạo...!thế nên nô tì..." A Lâm bắt đầu thú tội, vừa nói vừa dè chừng Đồng Ninh.
Bởi, ả ta có thể phát điên bất cứ lúc nào, nhào đến đánh chết cô ta cũng nên.
"Tiện tì, ngươi vu oan cho ta! Ngươi...!ngươi dám cắn ta! Ha ha! Hóa ra...!hóa ra ngươi là chó của