Trong phòng Trản Ngọc thoát ra sương mù đen đỏ hòa lẫn, dày đặc, còn nồng nặc mùi xác chết.
Nhiếp Trạch Phong định tìm ngọn tà khí đang bùng phát đột nhiên bị âm thanh gõ cửa thu hút.
Theo từng nhịp gõ thi khí và yêu khí chầm chậm tuôn ra giữa màn đêm u tối.
Thanh Hồn hít sâu khó sốc lại tinh thần:"Ta...ta không có khả năng bắt quỷ đâu..."
Nhiếp Trạch Phong không trả lời ngẩng đầu nhìn đối diện nhóm người khác đang chạy tới.
Gặp nhau ở cửa phòng đang khép hờ, tối om, bên trong vẫn nghe tiếng gõ cửa thong dong, chậm rãi.
Thành Kính cầm sẵn bùa đẩy cửa đi vào trước, cửa vừa hé cơn gió lạnh bất thường thổi ngược ra.
"Hôm đó phòng ta cũng nghe tiếng gõ thế này." Doãn Minh Hiểu hừ một tiếng, nói:"Không lẽ Cảnh Minh Sầu chê mộ chủ rồi nửa đêm tìm đến Trản Ngọc thư sinh như hoa như ngọc."
Chuyện này chẳng hợp lý chút nào.
Thành Kính nhìn dưới chân bùa chú vẽ lung tung không biết là do ai vẽ, cất giọng gọi:"Trản công tử...?"
Bên trong không có âm thanh đáp lại, từ sau bức bình phong khói vẫn tỏa ra càng lúc càng dày.
Bước chân vừa dè chừng chạm bình phong kia, hai cánh tay nhăn nheo vươn ra bắt lấy bả vai người, máu chảy ồ ồ sắp bị xé tới nơi.
Thành Kính nén đau dán bùa vào cánh tay kia, mùi hôi thối bốc ra nồng hơn gấp bội, thật buồn nôn.
Cánh tay kia rút lại thối lui sau màn khói yêu dị..
Bạch Diệp đỡ Thành Kính lại nhìn đám máu đen nhầy nhụa trên vết thương thầm thấy không ổn:"Có độc."
Thành Kính nghiến răng:"Đệ không sao giải quyết nó trước đã..."
Không biết ai đã chém bức bình phong làm hai, Lục Khuynh Tâm dùng Tân Hỏa soi đường nhìn thấy Trản Ngọc đang ở trong thùng nước, như đã chết lâu ngày.
Cả người trương phình thối rữa thân thể vặn vẹo giữa ngực máu đen đang ào ào chảy ra cảm giác chảy mãi không bao giờ cạn.
Mọi người quay đầu nhìn nhau không rõ xảy ra chuyện gì.
Lúc sáng không phải người vẫn còn cầm sách ngâm thơ hay sao?
Theo trình tự Nhuận Thành đi lên xem thi thể, Lục Khuyny Tâm đề phòng đi bên cạnh:"Cẩn thận thi độc."
Hắn vừa dứt lời thứ gì đó quằn quại trong bụng Trản Ngọc thoát ra, đâm thủng bụng cùng nội tạng nhầy nhụa lôi ra ngoài một đống máu thịt tanh tưởi.
Hắn cầm kiếm chém đứt thứ ngọ nguậy kia, mà cái thứ đó cũng đâu ngu dốt dù bị đứt một đoạn vẫn còn sức quấn quanh kiếm của hắn, cưỡng đoạt.
Lưỡi kiếm phát ra ánh sáng lạnh lẽo khắc chế..
Bạch Diệp cau mày:"Đừng vôi, tức khí này ta đã gặp qua ở đâu rồi." Nói rồi lại liếc Thành Kính, Thành Kính hiểu y lấy ra một lá bùa định lại thần hồn thứ gớm ghê kia, khóa nó lại.
Doãn Minh Hiểu giũ y phục:"Tưởng cái gì, yếu xìu cũng làm phiền giấc ngủ của ta, ta về trước đây." Nói rồi một mình đi thẳng.
Trong lúc chuẩn bị lập đàn tra khảo hồn quỷ, Lục Khuynh Tâm thấy hình như thiếu thiếu cái gì đó đảo mắt nhìn một vòng:"Thanh Hồn đâu?"
Lúc Doãn Minh Hiểu đi, y cũng đi ra ngoài luôn rồi.
Lúc nãy đệ đi dặn người nấu thuốc còn thấy y đang ở dưới bếp ăn bưng một chén canh to mà uống, thảnh thơi lắm, tam ca yên tâm đi.
Lục Khuynh Tâm "..."
****
Lúc hắn xong chuyện ở chỗ lập đàn xuống bếp y vẫn còn ngồi nhâm nhi uống trà không quan tâm chuyện vừa rồi là gì, có còn nguy hiểm không?
"Ngươi có vẻ như an nhàn quá ha?"
Y thản nhiên:"Ta không biết bắt quỷ trừ ta ở đó cũng không giúp được gì."
"Ngươi có biết thứ vừa rồi là gì không?"
Y nhướng chân mày:"Người đã hỏi ta thì tức là chúng ta cùng quen biết thứ này? Thành ma thành quỷ đều là người đã chết...." y liệt kê một hồi lượt bỏ những thứ dư thừa:"Bì Tuấn hả?"
Hắn không khỏi vỗ tay:"Ngươi không làm nghề bói toán đúng là uổng phí, vô cùng chính xác."
"Thường thì người chết không cam tâm nên mới thế...chỉ có Bì Tuấn bị rút hồn đến giờ vẫn không rõ nguyên nhân thôi." Y hơi e ngại hỏi:"Sao lại biến thành bộ dạng kinh tởm này."
Hắn rũ mi mắt:"Ta không biết."
"Vậy sao lại tìm đến Trản Ngọc chứ?"
Hắn kéo ghế ngồi xuống:"Ngươi có tin là có người vì mấy bài thơ mà hạ sát một người hay không?"
"Ta tin."
Lục Khuynh Tâm "..."
"Dù lí do có ngu ngốc như nào cùng là một lí do mà."
Hắn cảm thấy không nên nói chuyện với một người thích làm người khác nghẹn họng như y.
Gõ bàn:"Ta không nghĩ chỉ vì thua cuộc trong một cuộc thi cảm thấy mất mặt mà giết người.
Dù Bì Tuấn có ngụ ý hắn xem trọng thắng thua quá mức làm thơ đều bị bó trong khuôn khổ thì đâu có tới mức căm hận đến giết người?"
"Dù là Trản Ngọc làm đi...Trản Ngọc dụ Bì Tuấn đến tận núi Nhàn đạp hắn xuống vực hả?"
"Ừ! Trản Ngọc nói do Bì Tuấn cẩn thận quá không tìm ra cơ hội."
"Tức là nói Trản Ngọc không dễ gì ra tay, trong khi đó Bì Tuấn không phải cao thủ gì, chỉ là một thư sinh không biết võ công mà thôi.
Phải canh lâu như vậy Trản Ngọc cũng không lợi hại.
Người tin Trản Ngọc có bản lãnh rút hồn người khác à?"
"Cái này Trản Ngọc cũng nói như vậy...còn Bì Tuấn thì không nhớ được gì ngoài việc bị Trản Ngọc tập kích.
Trở thành bộ dạng này ta tin Bì Tuấn đã bị luyện hóa làm thi sống, còn có kẻ đứng sau nữa."
Y thận trọng suy nghĩ một lúc nói:"Người có thấy lạ khi chúng ta vừa nghi vấn tại sao khi vừa bắt tay vào manh mối mới thì có chuyện chen ngang xong.
Còn chưa giải đáp trùng hợp này thì chuyện đã kết thúc vừa nhanh vừa đơn giản đến đáng ngờ không?"
"Ta cũng nghi hoặc khi bộ dạng Trản Ngọc chết thảm mà hồn phách không tổn hại,..chuyện này sặc mùi sắp đặt." Hắn dừng lại một chút mới nhìn y:"Có phải vừa rồi ngươi muốn nói trong chúng ta có nội gián không?"
"Ta không có nói gì hết đó nhe."
"Vậy, chuyện của Khang cô nương."
Y đáp:"Ta cũng không biết, người tự điều tra đi."
****
Lễ thành thân diễn ra nhiều nghi thức rườm rà, một phần vì Song Song không có người thân nên muốn dùng thứ khác bù đắp vào không để phải tuổi thân.
Về phần chủ hôn đã có lão sư dạy học ở trong Quỳ Phủ đứng ra làm, rước dâu cũng từng phủ ông ấy.
Đêm trước khi thành thân nàng ở trong nhà lão sư gảy đàn, lòng mang nhiều tâm sự.
Giống như một câu chuyện trào phúng nào đó nàng mang thân phận giả dối ở cạnh người ta, cứ tưởng rồi ngày nào đó cũng buông đàn dứt mối tương tư.
Không ngờ giấc mộng hão huyền của nàng vẫn có thể thực hiện được..
Ngón tay cứng ngắt trên phiến đàn run rẩy, hơi thở lạnh băng từ trái tim trào ra khiến người ta đau xót.
Nàng đàn suốt một đêm đến khi tay như đứt lìa, phiến đàn đứt phăng phá vỡ khúc nhạc bi thương trong đêm trường vắng lặng.
Nơi chân trời mặt trời ngửa bụng đi lên Thang Song Song mặt hỉ phục đỏ tươi trông vô cùng bắt mắt, nàng nhìn qua khung cửa sổ thấy nơi nơi đều giăng đèn kết hoa.
Nàng đã viết thư hẹn Thanh Hồn đến trước khi lên kiệu hoa, có vài lời nàng muốn hỏi cho rõ.
Nàng bảo y thận trọng nhưng y đi vào bằng