Lâu Ngọc Oánh theo lời phụ thân dọn đến đây chờ lấy thuốc,
tâm tình của nàng vẫn bị chờ mong cùng hy vọng vây lấy.
Nàng cảm thấy khi thuốc làm xong nhắn nàng một tiếng lấy cũng được, phụ thân nói vậy phải chăng muốn mượn cớ này làm hòa với bá phụ? Nàng là con cháu trong nhà không thể trơ mắt nhìn họ bất hòa mãi được.
Lúc nàng thứ trời còn chưa sáng, cứ lăn mãi không ngủ lại được đành xỏ giày đi rửa mặt, trang điểm.
Tóc vấn cẩn thận, vẫn là cây trâm ngày thường nàng hay dùng không biết sao hôm nay lại mỹ lệ hơn nhiều, tỏa ánh sáng nắng sớm ban mai trên mái tóc đen tuyền.
Nàng muốn đi chào hỏi bá bá.
Nàng nghe nói vào tháng này bá bá sẽ đến thiền phòng bên Nguyệt hồ nghỉ ngơi.
Thế nhưng nàng đi vòng quanh một vòng lớn mọi người đều đang bận rộn luyện tập võ công không ai để ý tới nàng.
Thậm chí nàng còn có cảm giác người kia muốn tránh nàng thật xa không khỏi cảm thấy buồn tủi.
Lâu Ngọc Oánh đi quanh quẩn một hồi lâu thấy rất chán nản, đành xòe bàn tay mềm mại mười ngón trời sinh như ngọc bạch đứng bên hồ cho cá ăn.
"Cô nương định cho cá dưới hồ ăn no đến chết sao?"
Lâu Ngọc Oánh quay đầu thấy bóng người bước ra từ mấy rặng trúc phượng vỹ.
Nàng đứng dậy nghiêng người chào một tiếng:"Sao lần nào công tử cũng bất ngờ đứng sau lưng người khác."
Người đến trên gương mặt có nét phong trần, anh khí bừng bừng, chính là người nàng gặp ở bên thác nước hôm trước.
"Ta đã đứng đây một lúc cô nương mới bước ra đấy chứ, chẳng qua thấy cô nương buồn nên không dám làm phiền thôi." Lời nói của hắn không phải là khách sáo thái quá, ngữ khí khá thân thiết, Dung Phàm hơi cúi đầu ngại ngùng nói:"Không muốn làm phiền cũng đã làm phiền rồi."
"Công tử quá lời, ta...ta muốn đi chào hỏi bá bá nhưng lại không biết đường, không biết công tử có thời gian không..."
Dung Phàm điềm đạm đáp:"Thời gian thì ta có nhưng mà khoảng thời gian này sư phụ bế quan, không ai làm phiền...ờ, lạ là sáng nay người lại muốn gặp Thanh công tử.
Vị này hình như là một thần y có tiếng, ta không hay xuống núi cũng không rõ nữa."
Bá bá gặp vị Thanh công tử kia chắc vì bệnh của phụ thân, nàng không nên làm phiền.
Hôm nay sương mù dày ánh sáng mặt trời tối tăm mỏng manh phủ trên vai nàng, người nàng chìm trong hư ảo tăng thêm vài phần nhã nhặn:"Đúng rồi vẫn chưa hỏi thăm, công tử tên gì?"
"Cuối cùng cô nương cũng nhớ hỏi tên ta, tại hạ tên Dung Phàm - đại đệ tử Mộc Linh."
Nàng không ngớ người:"Người là con trai của Dung bá bá?" Từ lúc nàng sinh ra giữa huynh đệ họ đã xảy ra xung đột không thể hàn gắn, nàng chỉ biết họ qua những lời nói bên các tửu lâu, thật giả lẫn lộn.
***
"Ông ấy gặp ngươi để làm gì?"
Thanh Hồn uống một ngụm trà, nói:"Ta thấy ông ấy vừa giúp Công Tử Tiếu điều khí vừa xem thương tích của Lâu Trang Chủ, lao lực quá độ nên mê sảng rồi."
"Ông ấy không khỏe sao?"
"Không có, ông ấy hỏi ta có cách nào để người sống nghiệm thân với người chết, xem có phải cùng huyết thống hay không? Người nói xem ông ta đang thử thách ta hay là bị điên thật rồi?"
Lò than trong phòng thở ra âm thanh nhè nhẹ, hương thảo dược hỗn loạn, hắn nghĩ một lúc ngập ngừng:"Lâu Ngọc Oánh?"
Thanh Hồn gật đầu:"Nghiệm thân với tro cốt..ta không biết nói sao nữa."
Lục Khuynh Tâm cười cợt:"Ngươi đau đầu vì không tìm ra cách nghiệm thân hay là đau đầu vì mối quan hệ đột ngột xuất hiện này? Đây không phải chuyện chúng ta quan tâm ngươi cứ khéo léo từ chối là được.
Đợi vài ngày Công Tử Tiếu khỏe hơn, bản mặt Doãn Minh Hiểu không còn khó coi nữa, có thể nhờ một tiếng mượn người xuống núi." Nói tới đây hắn hơi thở dài:"Nhị ca gửi thư nói hiện giờ ở quanh Quỳ Phủ đang rất loạn, một ngày ba bốn trận xung đột."
"Chưa đủ loạn hay sao mà còn xung đột nữa?"
Hắn xoa đầu y như trẻ nhỏ:"Không phải việc lông gà vỏ tỏi như ngươi nghĩ đâu, họ giành Tuệ Sinh đó.
Tuệ Sinh thoát ly khỏi Nhan Lệ rồi..., còn có một địa phận dưới lòng đất phát nổ, u lam quỷ khí nghi ngút lạ thường, ta đang sốt ruột đây này."
"À, người có hỏi thăm Nhan Lệ chưa?"
"Hỏi thăm cái gì, không phải vẫn luôn chăm sóc thật tốt sao, là cô ấy tự mình thương tâm, vết thương lòng khó chữa thôi." Hắn từng trải qua hắn hiểu mà...!
"Không, ý ta là đã hỏi cô ta vì sao tìm đến Bạch Diệp chưa ấy? Nhà cô ta ở nơi xa như thế, quanh năm tối mặt tối mày với con cái, dù muốn lang thang đi tìm phu quân thì cũng phải đợi con lớn cứng cáp một chút rồi mới đi.
Tiểu Viễn đã năm tuổi, cho là cô ta tìm suốt hai năm đi.
Cô ta có thể đi đâu xa, nghe được Bạch công tử biết gọi hồn từ đâu chứ? Nhà cô ấy còn không thuộc viện khá giả, bôn ba ngày đường dù là bữa làm bữa không, ai gọi cái gì cũng làm, lặn lội được đến Quỳ Phủ không dễ dàng gì." Y hơi dừng lại nói:"Lúc cô ta cầm được Tuệ Sinh không có tiểu Viễn bên cạnh, người đón đứa bé ở đâu...?"
"Ở Hưng Yên..."
"Người cũng thấy không đúng phải không..?"
"Hưng Yên là tửu lâu có tiếng giá cả không rẻ đâu, còn có lúc đó nước ngập lênh láng sao cô ta không vội vã quay về trong con? Thời gian cô ta bị Tuệ Sinh triệu gọi với khi tửu lâu chúng ta ngồi sụp đổ, nước dâng lên lên cách nhau một khoảng thời gian.
Trừ phi cô ta tin chắc nước sẽ không dâng đến tửu lâu con cô ta ở." Hắn đập bàn:"Sao giờ ngươi mới nói."
"Là người vừa nhắc đến cô ta, ta mới chợt nghĩ đến chuyện này thôi.
Tiếp xúc lâu ngày cô ta cũng không có bản lãnh gì, ta sợ cô ta bị lợi dụng thôi.
Lại nói về chuyện Bì Tuấn vòng vo mấy bận chỉ đổi lại một câu trả lời đơn giản, ganh tỵ mà giết người, Nhiếp phu nhân (Khang Song Song) bị thương không rõ nguyên do...nhiều chuyện bỏ ngỏ ta muốn không để ý cũng không được."
Lục Khuynh Tâm cúi tầm mắt hít một hơi thật sâu:"Thật ra ta luôn thấy đại tẩu nhiều điều che giấu, nhưng đại ca đã biết gì đó không muốn vạch trần, ta cũng thôi."
"Có tam đệ như người đúng là một loại bất hạnh, không sợ đại ca người sa vào lưới tình mà ngu muội sao?" Thanh Hồn nói với thái độ cắn hạt dưa, cái mặt thấy ghét.
"Chịu thôi huynh đệ bọn ta đều bị trói buộc bởi chữ tình.
Có chăng thì nhị ca, tứ đệ vẫn còn khá hơn một chút." Không nói chuyện này nữa hắn húych vai y:"Lúc ngươi đi đến chỗ Lưu trang chủ, ta có đi qua ngọn núi bên kia xem Mộc Linh Giáp.
Sau khi đẩy hết những thứ không sạch sẽ bên dưới ta định xem thử cây kia có sống lại không, ta phát hiện một thứ rất thú vị."
"Có gì thú vị chứ? Hầu như chuyện gì khiến người nổi hứng đều không tốt lành."
Hắn nhướng chân mày:"Đó là ngươi không phải ta..đi, ta dẫn ngươi qua đó xem."
Trong lúc này đoàn người Dung Duyệt Tề đang đi đến Mộc Linh, giữa đường tìm một nơi có bóng râm nghỉ mát.
Không biết ai đi lẩn quẩn bên trong mấy bụi cây đột nhiên hét một tiếng, tiếng hét đó như mồi lửa ném xuống đồng cỏ lan ra không ngừng.
Nhiều người đang tĩnh tọa đều ngồi hết dậy nhìn một đám côn trùng có cánh như bướm, màu trắng, bọn chúng như một đám mây cực lớn rắc tinh lân khắp nơi, vẩn đục cả bầu không khí.
Dung Duyệt Tề hét lớn:"Đừng qua đó..."
Cả đám người cùng nhau rút nỏ phá đám mây kia, nhưng bọn chúng rất đông, chúng né cung nỏ bay tán loạn gặp ai cũng bu kín người.
Đàn côn trùng như thủy triều nuốt