Dung Phàm trải tranh vẽ ra bàn, bên trên là một vườn ngô đồng diễm lệ, trai gái ôm nhau ngắm hoa, nỉ non lời đường mật.
Trong mắt luôn có ý xuân phồn thịnh sức sống bừng bừng, đêm nay Dung Phàm có chút yên tĩnh hơn ngày thường, trong lòng có nhiều lời muốn nói lại không biết bắt đầu từ đâu...!
Lâu Ngọc Oánh nghiêng người xem, châu ngọc mượt mà trên tóc chạm nhẹ thái dương:"Phần lạc khoản không có tên..là huynh vẽ sao?" Nàng bất giác thấy bút tích hơi trẻ con.
Dung Phàm hơi thất vọng:"Không phải.."
"Muội thấy huynh giữ rất cẩn thận, xem chất liệu giấy đã có từ lâu.
Nếu không phải huynh vẽ thì được nữ nhi người ta tặng sao?" Nàng cười:"Huynh chắc là giấc mộng xuân của không ít khuê nữ.
Gia thế hiển hách như huynh rốt cuộc là mỹ nhân nhà nào lọt vào mắt xanh của huynh đây."
Hắn lắc đầu, ảm đạm:"Ta không cần kiều thê mỹ thiếp chỉ cần một người thật lòng đối đãi thôi."
Nàng không hiểu sao trên khuôn mặt tuấn tú của huynh ấy hiện lên một u buồn nhàn nhạt, gió nổi lên mang theo phong sương lãnh đạm ập đến, nàng giật nảy người lẽ nào người huynh ấy thương đã không còn?
Tay áo huynh ấy khẽ cửa động, định lấy gì đó thì bỗng nhiên xung quanh nhiều ra vô số ngọn đuốc, kình phong cường thế, sát khí đằng đằng:"Đại sư huynh, có chuyện rồi."
Lâu Ngọc Oánh ngơ ngác mà đứng ngây tại chỗ, người đến nôn nóng, phẫn nộ đều bộc lộ ra trên gương mặt tái nhợt:"Sư phụ không thấy đâu nữa,..trong phòng có rất nhiều máu đen."
Dung Phàm nhất thời đông cứng lại:"Đã kiểm tra các nơi chưa...?"
"Đệ đã kiểm tra hết rồi mới đi báo...sợ là.."
Ánh mắt Dung Phàm tối lại âm như địa ngục, hàn khí u u theo sự bất an khuếch tán:"Kết giới đã khóa lại hết rồi...người đang không khỏe có thể đi đâu chứ?"
Lâu Ngọc Oánh lúng túng:"Hay là...hay là đã cùng Dung bá bá đi dạo rồi?"
Người kia đánh gãy lời nàng:"Không thấy Dung bá bá đâu cả."
Dung Phàm nhíu mày áp bách nồng, tâm trạng nặng nề:"Muội về phòng nghỉ trước, ta đi tìm ngươi." Hắn hoài nghi chuyện này không đơn giản, sư phụ sao có thể đi không lời nhắn gửi được.
Trên đường là núi cao trập trùng, mặt Dung Phàm không huyết sắc gửi tin cho Sắc Nguyệt, Yến Tử Du trở về.
***
Trong lúc này Sắc Nguyệt đang gặm đùi gà.
Yến Tử Du không khỏi sinh ra lòng đau xót:"Theo ta làm gì rồi như chết đói."
Sắc Nguyệt là người háu ăn, lời của Yến Tử Du không khiến y dừng việc ăn trọng đại để trả lời.
Gặm cái này đến cái khác no nê rồi mới hỏi:"Chừng nào ca mới về."
Nghe thế Yến Tử Du lạnh mặt, không có ngữ điệu cảm xúc:"Không về."
"Ta chỉ mới xuống bếp lấy cái bánh thôi, rốt cuộc chủ nhân mắng ca cái gì mà lại bỏ đi hả?"
"Mắng ta? Ông ấy có lúc nào mà không mắng ta..? trước giờ ta làm gì cũng sai, cái gì cũng khiến ông ấy không hài lòng hết." Trong lòng Yến Tử Du mắc kẹt một tảng đá, chỉ cần nói tới chuyện này là tâm trạng không vui, nói năng lộn xộn.
"Hôm nay ca bị làm sao vậy chứ..?"
Yến Tử Du đứng dậy không thèm nói tiếp.
Đúng lúc này Dung Duyệt Tề trở về nhìn thấy đống xương gà hơi buồn cười:"Đã giận dỗi mấy ngày rồi, còn chưa chịu về sao?"
"Dung bá bá, nghe nói người bị thương?" Lúc đó Sắc Nguyệt muốn chạy về nhưng Tử Du nói Lục Lạc Viện có chủ nhân trấn áp, nơi này không ai canh giữ, Dung bá bá bị thương lỡ như kẻ ám sát đó thừa cơ chạy đến đây làm loạn hậu quả khó lường.
Khẽ đưa tay xoa ngực, Dung Duyệt Tề xua tay:"Không sao, không sao, đại ca dưỡng thương cho ta mấy ngày khỏe lắm."
Yến Tử Du chần chừ:"Thế..ông ấy có nói gì không?"
"Nói gì là nói gì.., hai đứa tranh thủ về đi nhé, bị mắng ta không chịu trách nhiệm đâu."
"Thôi đi." Yến Tử Du ngồi xuống, khoanh gối:"Con không về đâu."
"Mấy người đều là kẻ cứng đầu, bé cũng vậy, lớn cũng không khá hơn.
Ta không định nói khiến mấy đứa lo lắng, nhưng mà..."
Sắc Nguyệt giật thót:"Lẽ nào xảy ra chuyện gì?"
"Không có, đại ca muốn xuống chân núi làm gì đó...ta đã vội ngăn lại rồi.
Đánh ngất một phát đưa lên giường chắc giờ vẫn chưa tỉnh đâu." Dung Duyệt Tề nhìn vòm trời xanh biêng biếc, mây trời trôi lặng lẽ lặp đi lặp lại như những ngày tháng buồn hiu đã qua, nhanh thôi không cần phải sống ẩn nấp nữa:"Chuyện của Phó Quân Mệnh thế nào rồi..."
Yến Tử Du đã lao ra ngoài xỏ giày nghe tới đây hơi ngớ người, sau đó lại lảo đảo đi vào:"Không biết..." hắn tuy ngoài miệng nói có vẻ vô tâm nhưng thật chất cũng là vừa từ chân núi xem xét một vòng quay về, người không thấy đâu chỉ có một cỗ xe ngựa bị phát nát nằm lấp ló bên suối.
***
Thanh Hồn đi quanh phòng một lượt, hỏi:"Người thấy thế nào?"
"Ngoài máu ở trên giường ra thì rất sạch sẽ, ông ấy không chống cự gì nhiều." Lục Khuynh Tâm từ lúc bước vào đã để ý vài điểm máu bắn trên giường, máu phun ra kiểu này chỉ có thể là do ám khí gây ra.
Y gật gù tán thành:"Ông ấy đang dưỡng sức mà, giờ còn trúng độc nữa..người có thấy trong phòng đọng lại mùi hương không?"
"Ta nghe nói ông ấy không thích đốt hương..có mùi hương sao?"
Khứu giác của y lúc có lúc mất, không dám chắc:"Có thể ta nhầm.
Dù nói là các đệ tử chia nhau bảo vệ thôn xóm hết rồi, nhưng không thể nói là không có ai canh giữ quanh viện.
Hồng Hỏa có lợi hại đến mức đem theo một người bị thương nặng đi còn không xong rời khỏi nơi này không một tiếng động không?"
"Khinh công của Hỏa Hồ không đơn giản." Đây là đánh giá duy nhất của hắn về người kia.
Thanh Hồn đưa tay lên vai vết do Hỏa Hồ gây ra vẫn chưa lành hoàn toàn:"Còn võ công thì sao..."
"Không biết...phụ thân ta nói trước kia gặp Hỏa Hồ không có giao đấu, nhìn qua chỉ là một thư sinh đen mặt nạ gỗ ngượng nghịu đứng trên bè trúc, ngẫu hứng đạp nước bẻ một bông hoa lục bình trôi tặng cho một cô nương, không tiện xem tiếp."
Y nói:"Thật có tâm trạng, còn tặng hoa tặng cỏ nữa chứ.."
"Đúng là có vẻ cao hứng thật, sau đó một hồ máu loang, ta nghĩ là do cô nương đó đã từ chối.
Sau lần đó Hỏa Hồ mới được mọi người biết đến."
Thanh Hồn "..."
"Ta chỉ có một thắc mắc..."
Hai người gần như đồng thanh:"Tại sao Hỏa Hồ tấn công vào thời điểm này!"
Lục Khuynh Tâm cười vì sự tương đồng của hai người, hắn nói:"Nghe nói Hỏa Hồ đã bám theo họ rất nhiều năm, Lưu Ảnh thì chẳng thèm bỏ vào mắt, người kia thì cứ như là côn trùng đốt mãi vách tường.
Không có kết quả gì vẫn chăm chỉ gây hấn rồi bỏ chạy.
Rốt cuộc là Hỏa Hồ đã học được tuyệt đỉnh võ công hay là biết rõ Lưu Ảnh đang không ổn mà đánh lên tận đây?"
"Dù nghe phong phanh Lưu Ảnh không ổn...nhưng tin chắc trong viện thế lực mỏng thì quá lợi hại rồi.
Đúng lúc hai thư đồng không ở đây trấn núi liền ra tay?" Thanh Hồn mù mờ nhìn ra cửa sổ thấy người người đều đang căng thẳng, không khí áp lực cực kỳ.
Y không khỏi thấy hơi ngạt thở:"Liệu có liên quan đến cái hồ quỷ bên kia không?"
Không nói thì thôi, đã nói thì bắt tay vào việc, dù trời đã rất khuya Dung Phàm nghe nói đến cái hồ đó liền gật đầu, xem ra trong lòng hắn cũng có nghi kỵ.
Doãn Minh Hiểu liếc cây roi dắt bên hông Lâu Ngọc Oánh, lại quay sang nhìn y hừ:"Một tên mặt trắng hủ lậu như y đi theo có thể giúp được gì? Tra án thì còn được y có biết bắt quỷ đâu mà dẫn y theo?"
Công Tử Tiếu chép miệng lấy ra một xấp bùa đưa cho y, Doãn Minh Hiểu không nói gì nữa, phất tay áo đi theo Dung Phàm.
Không trung âm u, bước chân mọi người giẫm lên lá khô xào xạc, gió mạnh cuốn tay áo mọi người bay lên phần phật, âm thanh nháo loạn.
Lục Khuynh Tâm vuốt Vũ Đoạn Kình trên tay, sau bị Khấu Hòa ném lung tung trong tửu lâu giờ đã có thể dùng đến nó rồi:"Ta có linh cảm cái hồ kia đang có biến động.
Không chừng đánh nhau một trận náo nhiệt"
Thanh Hồn đang gặm táo nghe thế rớt mấy quả, lườm hắn:"Im lặng chút đi, thấy chưa đủ rối loạn hả?"
Y vừa dứt lời trong bóng tối vun vút lao ra mấy mũi ám khí nhọn hoắt, ám khí có đuôi lông vũ khinh hồng nhẹ bẫng, không khỏi giật mình.
Dung Phàm chưởng một quyền về phía đó cây cối đổ rạp
Đáng sợ hơn chính là, cửa Quỷ giới mở càng lúc càng lớn, hồn phách người được luyện hóa thành quỷ tháo bỏ gông xiềng, trên cổ có một cái khóa trường lạc màu xanh phát ra hơi thở của oán linh.
Bọn chúng dùng cặp mắt phát quang lặng lẽ nhìn họ móng tay bạch cốt vẫn còn đang rỉ ra chút máu xanh lè, không phải máu người mà là thứ chảy trong người mấy con quỷ nhỏ yếu hơn...bọn chúng đang rất đói.
Thanh Hồn hít sâu:"Bọn họ đang đợi chúng ta."
Dưới đất chất lỏng tanh tưởi bốc mùi hư thối không ngừng trườn trượt, bọn chúng thấy cơ thể người sống