Lưu Ảnh mở to mắt nhìn trời, cách một màn kết giới vẫn cảm nhận được bầu không khí lạnh băng truyền đến từng chân tóc, thanh kiếm trên tay trở nên vô cùng nặng nề.
Tuy nước hạ, nhưng hai đứa nhóc đó không thắng nổi chỉ sợ...!
Chỉ sợ...!
Chân mày Dung Duyệt Tề nhíu lại, nước rút sớm như thế thật sự ngoài kế hoạch của ông ta, hơi bối rối trấn an mình: họ đều bị thương, không sao cả, không sao cả...0
Lưu Ảnh tạo nhiều huyết thạch trấn nước, tổn hao nguyên khí nghiêm trọng, có thể đứng dậy đã may lắm rồi.
Dung Duyệt Tề rút kiếm gắt gao nhìn về phía bọt bóng đang yếu dần trước mặt, cả những thi thể bị nước nhào xé dưới đáy nước ban nảy, hít một ngụm khí lạnh cầm kiếm tấn công, kiếm quang lạnh thấu xương.
Gân xanh trên trán Lưu Ảnh nổi cuồn cuộn, lồng ngực phập phồng chấn động, vừa gượng dậy đã lảo đảo ngã xuống nôn ra một ngụm máu tươi.
Lục phủ ngũ tạng đều đang thi nhau kêu gào đau đớn, ông trở tay chống mặt đất đứng dậy, trong lúc này chỉ có ông còn sức đánh mà thôi.
Lâu Minh Hành nhìn bước chân khó khăn của Lưu Ảnh, lông mi nhẹ nhàng run lên, trong mắt ông bị ngăn bởi một bóng đen mờ, ông sắp không ổn rồi!
Nhưng ông vẫn muốn biết, Ngọc Lan trúng độc có phải do Dung Duyệt Tề làm hay không? Ông tin hắn ôm lòng phản bội nhưng là từ bao giờ, lẽ nào đã gần hai mươi năm ấp ủ âm mưu này? Ngọc Lan đã làm gì nên tội để hắn nhẫn tâm hạ độc dày vò nàng...!
Đến cuối cùng..
Đến cuối cùng...!
Đến cuối cùng di hài cũng không thể giữ được, người đã ra đi nhưng cơ thể vẫn sinh độc.
Ngoài việc thêu thành tro không còn cách nào khác.
Ông đã chuẩn bị một quan tài băng cất giữ thi thể toàn vẹn không thối rữa, như thế ông có thể lừa mình lừa người nàng vẫn mãi ở đây với ông, chưa từng rời khỏi, vậy mà cả ước nguyện nhỏ nhoi này cũng không thể thành toàn.
Lâu Minh Hành huy động ngọn roi, cỗ xe di chuyển tùy ý, mãnh liệt dồn dập, tiếng gió gào thét điên cuồng thôi thúc trận chiến này.
Mây đen nồng đậm trên không trung vẫn chưa tan, ánh trăng khuyết lấp ló chiếu ánh sáng qua khe hở.
Ở nơi xa có người mặc áo trắng đứng nhìn, góc áo tung bay giống như cờ xí nơi âm tào địa phủ đang gọi hồn.
Ấn đường Dung Duyệt Tề ẩn đen, run rẩy quay đầu nhìn sang bên đó, nhưng chẳng thấy người giao hẹn đâu nữa.
Vai bị khoét một cái lộ ra vết thương đầy máu, lại bị Lâu Minh Hành quấn lấy chân lôi xềnh xệt.
Chính tay ông đã thiêu thi thể Ngọc Lan thành tro, không như người khác, ông xuất thân từ một bộ lạc nhỏ cách biệt với bên ngoài, từ bé ông đã được truyền dạy xương cốt người chết mà biến thành tro chẳng khác nào linh hồn không thể siêu thoát, cả nơi trú thân cũng không có hồn phi phách tán.
Nàng đã chết trong lòng ông, ánh sáng giữa thế gian này cũng tàn úa.
Nhưng thật may nàng đã để lại trong đời ông một nhi nữ, kết tinh tình yêu của họ.
Chậm rãi, đau đớn, nàng ôm con trong lòng không còn chút hơi sức...!
Ngọc Lan muốn nói những lời ngọt ngào yêu thương nhất thế gian cho con nghe..
Nàng không còn chút sức lực nói câu nào..
Đáy lòng ông thê thiết giãy giụa, roi tàn sát bừa bãi trên người Dung Duyệt Tề.
Dung Duyệt Tề cũng đáp trả rối rít khi lưỡi kiếm đến trước mặt, sợ đến ngã huỵch dưới đất bàn tay không còn sức nắm lấy kiếm, đột nhiên nghe keng một tiếng trên đỉnh đầu, sát khí khiến da đầu tê dại.
Hô hấp ông ta khó khăn ngẩng đầu nhìn thấy Đổng Hào phóng tới chặn trước mặt.
Dung Duyệt Tề sợ đến vỡ phổi vội đứng sau lưng hắn, cũng không hề nhận ra nãy giờ Đổng Hào biến mất nơi nào, nơi nơi đều là thi thể bị nước xé nát.
Gió thu cuồn cuộn quét qua vùng đất, Dung Duyệt Tề cười gằn quay đầu nhìn thuộc hạ của mình, rất mừng rỡ.
Đổng Hạo lấy đâu ra một hộp gỗ, lạnh lùng nói:"Lưu Ảnh, không phải ngươi luôn muốn biết Tiếu Phong Ngữ bị thiêu sống thế nào đúng không.
Nơi rừng Bạch Dương đó không hề có tro cốt của hắn, tro cốt của hắn ở trong tay ta..."
Lưu Ảnh đang rất mệt nghe thế giật mình, khó khăn chống đỡ, giống như không nghe rõ, hồi lâu mới nói được một câu hoàn chỉnh:"Cái gì..? Ngươi...vừa nói...cái gì?"
Đổng Hào giơ cao hộp gỗ trên tay:"Ngươi không tin sao?"
Huyết sắc ông bị rút sạch chợt quay đầu nhìn Lâu Minh Hành túm chặt áo:"Sao ngươi có được Trầm Bội Dao? Từ đâu mà ngươi có.."
"Chủ nhân..." Công Tử Tiếu và Doãn Minh Hiểu đi sắp xếp chỗ ở cho người dân trong trấn, chỉ có Lục Khuynh Tâm, Phó Quân Mệnh và hai thư đồng chạy tới.
Trời đã tối mịt, u ám không chịu nổi.
Dung Duyệt Tề cười thỏa mãn cũng ho sặc sụa, ôm vết thương trên ngực, liếm môi nói:"Ngươi đã không tin thì thôi vậy, Đổng Hạo rắc nó xuống vực cho ta."
Lục Khuynh Tâm chẳng biết Tiếu Phong Ngữ là ai nhưng nhìn sắc mặt mọi người căng thẳng, thì nhất định là người rất quan trọng.
"Dừng lại!" Mu bàn tay Lưu Ảnh run rẩy nổi lên gân xanh, môi ông run:"Ngươi muốn gì?"
Lâu Minh Hành vừa ngạc nhiên vừa giận dữ.
"Ngươi nghe không hiểu sao.." Dung Duyệt Tề nghiêng đầu cười:"Ngươi đem hai thanh sáo đó sang đây."
Tiếng cười đó thật sự chói tai, từng hồi từng hồi cạo xương, khiến ngươi ta dựng tóc gáy.
Lưu Ảnh đau như moi gan:"Sao ta có thể tin được ngươi."
Dung Duyệt Tề trợn mắt, Đổng Hạo nói:"Ngươi chỉ có một lựa chọn này thôi."
Tiếu Phong Ngữ đã không thể trở về.
Nếu như cả tro cốt cũng không giữ được....!
Một vực bi thương, một trời thống khoái.
Lưu Ảnh bị đẩy vào mũi nhọn, không thể chống cự.
"Chưa chắc trong tay hắn là tro cốt của Phong Ngữ, nếu không từ đầu hắn đã mang ra đâu để thương thế đến mức này."Lâu Minh Hành dùng chút lý trí cuối cùng phân tích.
Yến Tử Du ra sức gật đầu:"Đúng vậy...!! Người đừng có tin ông ta."
"Hắn muốn bắt Phó Quân Mệnh làm con tin, người đã ở đây rồi ông ta mới nghĩ trò mới thôi."
Nghe Sắc Nguyệt nói thế Phó Quân Mệnh hơi nhướng chân mày, không hiểu sao mình lại bị Dung Duyệt Tề bắt, rồi cả con tin nữa?
Dung Duyệt Tề không giải thích thêm, vẻ mặt rất đắc ý liếc Đổng Hạo một cái.
Môi Đổng Hạo khẽ nhếch lên cầm hộp gỗ hé ra, một chút tro mò cuộn lên.
"Khoan đã..." giọng ông ấy nghẹn ngào vỡ vụn:"Lỡ là thật thì sao..." câu chữ thiếu khuyết vỡ nát, đâu phải ông không biết Dung Duyệt Tề có thể trở mặt, nhưng ít nhất trước thời điểm đó hắn cần có con tin đưa mình ra khỏi tình thế nguy hiểm bị vây bắt.
So với những thiếu niên trẻ lợi hại hay Lâu Minh Hành di chuyển khó khăn thì ông là lựa chọn tốt nhất.
Cách! Đổng Hạo đóng hộp gỗ lại.
Lục Khuynh Tâm thấy với địa đạo này, không cách nào đoạt đồ từ tay Đổng Hạo.
Một khi hộp gỗ rơi xuống gió dữ không tha cho bất cứ hạt tro bụi nào:"Lưu Trang Chủ, người suy nghĩ kỹ lại đã..."
"Chủ nhân.."
Lâu Minh Hành siết chặt cổ tay, đây là điểm yếu lớn nhất Lưu Ảnh, nếu như tro cốt kia là thật rơi xuống vực bị gió thổi vạn dặm, Lưu Ảnh có chết cũng thống khổ khó nguôi.
Nhất thời hai không gian tĩnh lặng.
Yến Tử Du và Sắc Nguyệt giao thanh sáo ra cho Lưu Ảnh, bàn tay siết lại.
Căm phẫn trong lòng khiến lòng ngực căng cứng, vết thương rách ra, ông dừng lại một chút nhìn vết thương của hắn sau đó như hạ quyết tâm bước về phía trước.
Lưu Ảnh bước từng bước về phía trước...!
"Chủ nhân..."
Lưu Ảnh giờ chỉ mong đoàn tụ với Tiếu Phong Ngữ, những chuyện khác đều bỏ ngoài tai.
Năm ấy, hoa bạch đào nở rộ thơm ngát.
Tiếu Phong Ngữ nằm trên thân cây bạch đào ôm một bầu rượu vừa uống, vừa ngắm hoàng hôn.
Hay là chạy khắp nơi ôm theo một con thỏ, nhẹ nhàng vuốt ve, ngâm nga câu gì đó không rõ.
Tháng ngày êm đềm, gió thổi du dương...!
Có người núp sau thân cây nhìn ông luyện võ công, trong lòng ông phân tâm cứ liếc về phía đó mũi kiếm cũng chệch hướng, chỉ là ông giả vờ không biết mà thôi.
Tháng ngày của họ là tự do, ngày đây mai đó không có định, bước chân không chờ đợi ai.
Có những lời ông chưa từng thổ lộ, lo sợ được mất.
Vì sao đại ca lại buồn?
Ta không tin là đệ không biết!
Không phải lúc nào họ cũng sát cánh bên nhau, Quyết Lung phải trở về thừa kế gia tộc, trở thành chủ nhân của Quyết Thanh Tuyệt, Tử Sâm lấy vợ, sinh con mở một quán ăn nhỏ dưới thôn, còn Phong Ngữ vẫn thường phụ thầy dạy học.
Ông không muốn bị giam nơi lồng sắt ở Mộc Linh nên cứ cùng Lâu Minh Hành, Dung Duyệt Tề lang thang...., nhưng dù bận rộn đến đâu họ vẫn hẹn ở bên hồ, cạnh rừng Bạch Dương tán gẫu trò chuyện.
Đến ngày đệ ấy trở thành tro bụi bay loạn trong rừng, ai ai cũng có thể giẫm đạp.
Ông hận, hận biết bao nhiêu, nhưng cứ nghĩ đến nụ cười dịu ngọt của đệ ấy hùng tâm vạn trượng của ông đều vỡ tan, trở thành ánh tịch dương tàn khuất, u buồn khôn xiết.
Đệ ấy không trách những bước chân vội vã kia, ông chẳng có tư cách gì than thay.
Đêm ở Mộc Linh quá lạnh, quá tĩnh mịch cô đơn...nỗi lòng chất chứa không biết tỏ cùng ai.
Thế giới ngoài kia đã không liên quan đến ông nữa chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh trăng chiếu qua cửa sổ, cảm nhận gió lạnh thổi chút tàn dư của ấy về đây, có như thế ông mới cảm nhận được họ đang sống chung cùng bầu trời.
Dung Duyệt Tề kề kiếm vào cổ Lưu Ảnh, rời xa vực Thiên Nhai lùi dần về phía Khê Châu, nơi tiếp giáp giữa hai thôn trấn có một cái cổng đá tự nhiên rất lớn.
Hai bên đều dè chừng bước từng bước, giữ khoảng cách nhất định, ánh mắt mọi người nhìn Dung Duyệt Tề mang theo nhiệt độ khiến ông ta phát run, càng di chuyển càng khó khăn.
Đổng Hào rất bực mình thấy Dung Duyệt Tề này đúng là không có não, đi lên điểm huyệt Lưu Ảnh.
Cách nhau cửa lớn, hai bên đều là thạch đá tự nhiên hình thành ít nhiều lưu lại vết tích bị phong hóa, Dung Duyệt Tề thở dốc:"Giao Mộc Linh Châu ra đây."
Lưu Ảnh nhíu mày, viên châu này đến khi ông quy ẩn chấp nhận trói buộc với nơi này mới biết được, Dung Duyệt Tề tuy với ông thân thiết nhưng ông chưa từng nói sao hắn có thể biết?
Yến Tử Du sợ tái mặt, hắn và Sắc Nguyệt đều biết Mộc Linh Châu đang ở đâu.
Hai thanh sáo này có mất cũng không vấn đề gì, nhưng Mộc Linh Châu...!
Thấy sự im lặng của ông, Đổng Hào chỉ cười lạnh.
Vì ngay từ đầu ông ta đã biết Lưu Ảnh cứng miệng, trong ám khí của Dung Duyệt Tề đã bỏ thêm một số thứ, ví như Mị Nô Tán!
Huyết lưu nhập tán không thể nào tách ra, Đổng Hào lẩm bẩm đọc chú..
A a a a a!!!!
Lưu Ảnh không trụ nổi tê tâm liệt phế vỡ vụn từng mảnh khóc rống, ông quỳ dưới đất ôm chặt lồng ngực của mình
"Chủ nhân..."
"Không được sang bên đây?" Đổng Hào hơi mỉm cười gương mặt cực kỳ sáng sủa rạng rỡ nhưng sau lưng là địa ngục.
Phảng phất mùi vị của địa ngục thoáng